Phân tích tâm trạng của lão Hạc trong đoạn trích sau: Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay: – Cậu Vàng đ

Phân tích tâm trạng của lão Hạc trong đoạn trích sau:
Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
– Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
– Cụ bán rồi?
– Bán rồi? Họ vừa bắt xong.
Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Tôi hỏi cho có chuyện:
– Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi về thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!

1 bình luận về “Phân tích tâm trạng của lão Hạc trong đoạn trích sau: Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay: – Cậu Vàng đ”

  1. Cậu Vàng là người bạn tâm tình chí cốt của lão Hạc khi con xa nhà. Khi phải bán đi cậu Vàng, lão Hạc Hạc đã phải đau khổ, day dứt đến nhường nào. Lão biết việc lừa dối một con chó là điều không nên, nhưng khi rời hoàn cảnh thiếu tiền, bệnh tật như vậy lão đành phải bán người bạn thân nhất của mình đề. Khi nhìn thấy ánh mắt của cậu Vàng khi bị bán đi lão đã thấy trong ánh mắt ấy không còn ánh nhìn trìu mến với lão như xưa :”A, lão già tệ lắm, tôi ăn ở với lão như thế mà lão lại đối xử với tôi như thế này à?”. Lão đau khổ, day dứt và hối hận :”Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái miệng móm mém như con nít. Lão hu hu khóc…”.Lão đã bày tỏ sự đau đớn của mình với ông giáo đồng thời cũng hối hận về việc làm của mình “Khốn nạn…Ông giáo ơi!Nó có biết gì đâu! Từ thương xót cho cậu Vàng lão Hạc chuyển xong cay đắng cho số phận của mình, lão nói sẽ giải thoát cho con chó nhưng trong xã hội thời ấy kiếp người chẳng khác gì kiếp chó. Lão cố tỏ ra vui vẻ, cố tỏ ra là mình không sao, nhưng cuối cùng lão đã kết thúc cuộc đời mình để tạ lỗi, tạ lỗi với một con chó.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới