Hôm đó là một ngày trời nắng chang chang, dòng xe cộ trên đường hối hả tập nập, tôi tạm biệt những người bạn của mình sau giờ tan học để trở về nhà. Khi rẽ vào đường lớn chuẩn bị sang đường, tôi bỗng bắt gặp một dáng người gầy gò của một bà cụ. Trông bà có vẻ đã ngoài 80, làn da nhăn nheo đầy những vết đồi mồi, hai tay bà đang xách những giỏ đồ rất nặng. Bà đang lo sợ, hoang mang nhìn dòng người đi lại, có lẽ bà đang tìm cách để qua đường. Lúc đó, tôi như vô thức bước đến bên bà và hỏi: “Cháu có thể giúp gì cho bà được không ạ?” Bà nhìn tôi với một ánh mắt tràn đầy sự cảm ơn. Khi tôi đưa bà qua đường, gương mặt bà đã nhẹ nhõm hơn như trút được sự băn khoăn trong lòng. Bà cười hiền và cảm ơn tôi, sau đó bà lấy từ tay nải của mình ra một trái táo và cho tôi. Tôi cảm ơn bà và nhận lấy trái táo, sau đó chào tạm biệt bà để về nhà. Khi bóng bà đã đi khuất tôi thấy bình yên đến lạ. Có lẽ việc giúp đỡ người khác khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn chăng?
1 bình luận về “Viết 1 đoạn văn có yếu tố tự sự”