Cảm nhận Vẻ đẹp con người Việt Nam qua truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê và bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải. (KO COPY)
Cảm nhận Vẻ đẹp con người Việt Nam qua truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê và bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải. (KO COPY)
Câu hỏi mới
Đó là lẽ sống cao đẹp mà Tố Hữu đã tâm niệm. Thanh Hải cũng không ngoại lệ, ông đã thể hiện niềm khao khát về cuộc sống và ước nguyện được đóng góp qua bài “Mùa xuân nho nhỏ” cũng như Phương Định trong “Những ngôi sao xa xôi” – cô gái thanh niên xung phong dưới ngòi bút của Lê Minh Khuê. Tất cả họ có chung đặc điểm là được hy sinh hết mình, cống hiến cho đất nước.
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.”
Điệp từ “ta làm” như một lời khẳng định ước mong cống hiến cho đất nước với nghệ thuật ẩn dụ kết hợp với liệt kê bằng hình ảnh “con chim hót”, “một cành hoa”, “một nốt trầm” cho thấy ước nguyện, khát vọng của tác giả. Nhà thơ ước nguyện làm con chim nhỏ để dâng tiếng hát cho cuộc đời, làm cành hoa để tô thêm hương sắc cho mùa xuân. Tác giả muốn làm một nốt nhạc trong bản hòa ca mùa xuân, “một nốt trầm” tuy không ai để ý nhưng góp phần cho bản nhạc thêm sinh động hòa vào bản đồng ca cất lên giai điệu làm xao xuyến lòng người.
Nếu trong “Mùa xuân nho nhỏ”, Thanh Hải đã thể hiện khát vọng cống hiến cho quê hương đất nước thì trong “Những ngôi sao xa xôi” của nhà văn Lê Minh Khuê – nhân vật Phương Định cũng thể hiện được vẻ đẹp của người biết sống cống hiến.
Khi kề sát với cái chết, Phương Định có những cảm giác, suy nghĩ: “tôi rùng mình và bỗng cảm thấy…chẳng lành” -> chỉ có sự từng trải, dày dặn kinh nghiệm, thái độ bình tĩnh gan góc của con người đã từng được tôi luyện trong gian khổ mới có được tinh thần quả cảm ấy -> hình ảnh đẹp của các cô gái thanh niên xung phong thật cảm phục
– Là một cô gái Hà Nội, xung phong vào tuyến đường Trường Sơn.
– Làm việc cùng hai người đồng đội là Thao và Nho trên tuyến đường ác liệt nhất Trường Sơn.
– Công việc vất vả, căng thẳng, nguy hiểm luôn rình rập.
– Cô tự ý thức được bản thân mình “Tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn”.
– Phương Định thích ngắm mình trong gương, làm duyên và tự hào khi được các anh bộ đội hỏi thăm.
– Cô cũng say mê ca hát “biết nhiều loại” và thường “bịa” lời để hát.
– Cô hay mơ về Hà Nội tấp nập.
– Cô luôn tỉ mỉ khi thực hiện nhiệm vụ, không hề sợ hãi “không đi khom”, “dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom”.
– Khi gặp nhiệm vụ phá bom khó khăn, cô bình tĩnh xử lý, không sợ hãi cái chết bởi “cái chết rất mờ nhạt, không cụ thể”.
– Cô luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
+ Biết chị Thao “sợ máu và vắt”.
+ Với Nho, cô coi nó như em gái của mình “nhỏ bé như một cây kem”.
– Cô luôn dành một khoảng để nhớ về quê hương của mình.
Mà lòng phơi phới dậy tương lai”