Đề bài: Đóng vai người lính kể về một lần giật mình của chính mình ( dựa theo tác phẩm Ánh Trăng của Nguyễn Duy)
*Đề là viết văn nên là viết bài văn thôi chứ k yêu cầu là theo khổ nào ạ. đúng 5*, ctlhn, cảm ơn. e cảm ơn a/c giúp e
-
Tôi là một người lính trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Hòa bình lập lại khiến tôi có đôi lúc quên đi quá khứ, quên đi những mất mát hi sinh trong cuộc chiến, nhưng một lần bắt gặp ánh trăng đã khiến tôi giật mình nhớ lại…Hồi nhỏ tôi sống ở làng quê ven biển và hồi chiến tranh sống ở rừng thì vầng trăng là tri kỉ, gần gũi. Lúc ấy, tôi vốn là cậu bé hồn nhiên, tươi vui, chưa toan tính điều gì. Trăng là một phần của thiên nhiên gắn kết với cuộc sống của dân làng. Trăng mang theo nhiều điều mơ ước, chứa đựng biết bao tâm tư tình cảm. Trăng với chúng tôi như hình với bóng, không thể xa rời.Đến những năm tháng chiến tranh gian khổ, ác liệt, vầng trăng đã trở thành “ tri kỉ”, lúc nào cũng kề cận, soi sáng bước đường hành quân của người lính chúng tôi, soi sáng khát khao kháng chiến thắng lợi. Trăng là người bạn thân thiết, tri âm tri kỉ, là đồng chí cùng chia sẻ những vui buồn với người chiến sĩ. Hành quân giữa đêm, trên những nẻo đường xa xôi trắc trở ra mặt trận, những phiên gác giữa rừng khuya lạnh lẽo, những tối nằm yên giấc, tôi đều có vầng trăng bên cạnh. Trăng ở bên, bầu bạn, cùng trải qua bao gian khổ của cuộc sống chiến đấu, đồng cam cộng khổ; cùng hân hoan trong niềm vui thắng trận, cùng khắc khoải mỗi khi tôi nhớ nhà, nhớ quê…Cho đến khi chiến tranh kết thúc, được về sống với ánh điện thành phố, tôi lại lãng quên vầng trăng ấy. Cuộc sống tiện nghi, đầy đủ, khác xa với kháng chiến gian khổ đã khiến tôi quên hẳn người tri kỉ năm xưa. Giờ đây, vầng trăng đi qua ngõ mà lạnh lùng và xa lạ như người dưng qua đường. Vầng trăng vẫn tròn đầy, vẫn thủy chung tình nghĩa, nhưng tôi lại dửng dưng đến vô tình.Rồi “thình lình đèn điện tắt”, sự cố này đã khiến tôi phải đối diện lại với hoàn cảnh tương tự của năm xưa, vầng trăng sáng xuất hiện đánh thức kí ức và khiến tôi thức tỉnh, nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi thấy mình có lỗi vì đã quên đi những năm tháng gian lao mà tình nghĩa, quên đi những mất mát, hi sinh để có được hòa bình như hiện tại…Vầng trăng đã nhắc tôi về những năm tháng gian lao đã qua của cuộc đời người lính gắn bó với thiên nhiên, đất nước bình dị, cũng nhắc nhở tôi về thái độ sống “uống nước nhớ nguồn”, “ân tình thủy chung”.