nghị luận : hãy là chính mình chứ đừng thành bản sao của người khác. nl: giúp tớ với ạ, tớ cần gấp lắm rồi!!
nghị luận : hãy là chính mình chứ đừng thành bản sao của người khác.
nl: giúp tớ với ạ, tớ cần gấp lắm rồi!!
1 bình luận về “nghị luận : hãy là chính mình chứ đừng thành bản sao của người khác. nl: giúp tớ với ạ, tớ cần gấp lắm rồi!!”
Chẳng có ai tẻ nhạt mãi trên đời Mỗi số phận chứa một phần lịch sử Mỗi số phận, dù rất nhỏ Chắc hành tinh nào sánh nổi đâu” Những dòng thơ trên đã một lần nữa khẳng định giá trị to lớn của mỗi cá nhân giữa cuộc đời này đồng thời, đưa đến cho người đọc những suy ngẫm về sự cần thiết hãy là chính mình. Hãy là chính mình chứ đừng thành bản sao của người khác. Sống là chính mình hiểu đơn giản là sự ý thức đúng đắn, rõ ràng về nặng lực, giá trị của bản thân mình. Qua đó, nó thúc đẩy ta hành động để hoàn thiện mình hơn, thể hiện bản thân và khẳng định sự tồn tại của mình trong cuộc đời này. Một khi ta không còn lấy quy chuẩn của người khác áp đặt lên mình để “uốn nắn” mình thành một “bản sao” khác thì tức là lúc đó ta đã thực sự trân trọng bản thân ta, dù là những cái độc đáo hay là cả những tật xấu. Bởi tất cả những gì có trong ta đã làm nên ta của ngày hôm nay, không có chúng, chắc gì ta đã có những trải nghiệm, những bài học đáng nhớ trong cuộc sống này. Hơn nữa, việc trân trọng bản thân mình sẽ thúc giục ta nắm bắt cơ hội để được tỏa sáng, được khẳng định mình với mọi người xung quanh. Đồng thời nó cũng là động lực để ta sửa chữa những khiếm khuyết và hoàn thiện mình hơn. Vậy nên, chớ có đánh đồng việc này với sự bảo thủ xấu và không chịu thay đổi. Đó chính là cách ta đang tự hạ thấp giá trị bản thân mà thôi. Hơn hết, một khi trân trọng chính mình ta mới trân trọng người khác được. Bởi lẽ họ cũng “là Một, là Riêng, là thứ nhất” như ta và ta phải tôn trọng “bản sắc” làm nên cá tính họ. Thử hỏi nếu Nick Vujicic không trân trọng cơ thể khuyết tứ chi của mình thì liệu rằng anh có trở thành diễn giả nổi tiếng truyền động lực cho các bạn trẻ hay sẽ mãi sống trong sự dày vò, trách móc số phận. Vậy nên, mỗi chúng ta hãy trân trọng con người mình bởi ta chính là món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho đời. Hãy sống sao cho xứng đáng và hãy chấp nhận rằng không ai là trọn vẹn cả, “đến trái táo nó còn phải khuyết thì mới có giá trị”.
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử
Mỗi số phận, dù rất nhỏ
Chắc hành tinh nào sánh nổi đâu”
Những dòng thơ trên đã một lần nữa khẳng định giá trị to lớn của mỗi cá nhân giữa cuộc đời này đồng thời, đưa đến cho người đọc những suy ngẫm về sự cần thiết hãy là chính mình. Hãy là chính mình chứ đừng thành bản sao của người khác. Sống là chính mình hiểu đơn giản là sự ý thức đúng đắn, rõ ràng về nặng lực, giá trị của bản thân mình. Qua đó, nó thúc đẩy ta hành động để hoàn thiện mình hơn, thể hiện bản thân và khẳng định sự tồn tại của mình trong cuộc đời này. Một khi ta không còn lấy quy chuẩn của người khác áp đặt lên mình để “uốn nắn” mình thành một “bản sao” khác thì tức là lúc đó ta đã thực sự trân trọng bản thân ta, dù là những cái độc đáo hay là cả những tật xấu. Bởi tất cả những gì có trong ta đã làm nên ta của ngày hôm nay, không có chúng, chắc gì ta đã có những trải nghiệm, những bài học đáng nhớ trong cuộc sống này. Hơn nữa, việc trân trọng bản thân mình sẽ thúc giục ta nắm bắt cơ hội để được tỏa sáng, được khẳng định mình với mọi người xung quanh. Đồng thời nó cũng là động lực để ta sửa chữa những khiếm khuyết và hoàn thiện mình hơn. Vậy nên, chớ có đánh đồng việc này với sự bảo thủ xấu và không chịu thay đổi. Đó chính là cách ta đang tự hạ thấp giá trị bản thân mà thôi. Hơn hết, một khi trân trọng chính mình ta mới trân trọng người khác được. Bởi lẽ họ cũng “là Một, là Riêng, là thứ nhất” như ta và ta phải tôn trọng “bản sắc” làm nên cá tính họ. Thử hỏi nếu Nick Vujicic không trân trọng cơ thể khuyết tứ chi của mình thì liệu rằng anh có trở thành diễn giả nổi tiếng truyền động lực cho các bạn trẻ hay sẽ mãi sống trong sự dày vò, trách móc số phận. Vậy nên, mỗi chúng ta hãy trân trọng con người mình bởi ta chính là món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho đời. Hãy sống sao cho xứng đáng và hãy chấp nhận rằng không ai là trọn vẹn cả, “đến trái táo nó còn phải khuyết thì mới có giá trị”.