cảm nhận của em về 2 khổ thơ cuối bài viếng lăng bác

cảm nhận của em về 2 khổ thơ cuối bài viếng lăng bác

1 bình luận về “cảm nhận của em về 2 khổ thơ cuối bài viếng lăng bác”

  1. Niềm xúc động nghẹn ngào của nhà thơ Viễn Phương khi vào lăng viếng Bác và khi ra về đã được chính ông thể hiện thể hiện vô cùng sâu sắc trong khổ thơ thứ 3 và 4 của bài thơ Viếng lăng Bác.
                          “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
                            Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”
    Trước hết, trong niềm xúc động nghẹn ngào ấy, nhà thơ ngắm nhìn Bác đang yên nghỉ như trong một “giấc ngủ bình yên”. Câu thơ đã tái hiện lại không gian trong lăng yên tĩnh, trang nghiêm với ánh đèn dịu nhẹ. Nghệ thuật nói giảm nói tránh một lần nữa được sử dụng đã làm giảm bớt nỗi đau thương, xót xa, đồng thời khẳng định Bác vẫn còn sống mãi. Đối với nhà thơ, Bác chỉ như vừa chợp mắt ngủ. Hình ảnh “trăng sáng dịu hiền” ko chỉ tả thực không gian trong lăng mà còn ẩn dụ cho tâm hồn trong sáng, giản dị, thanh cao làm gợi nhớ đến những vần thơ tràn ngập ánh trăng của Bác. Nhìn thấy Bác, Viễn Phương thốt lên nghẹn ngào:
                   “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
                     Mà sao nghe nhói ở trong tim”
    Cụm từ “vẫn biết – mà sao” khiến lời thơ thêm nghẹn ngào, xúc động, thể hiện rõ sự tiếc thương của tác giả trước sự ra đi của Bác. Hình ảnh “trời xanh” cũng như “mặt trời”, “vầng trăng” là hình ảnh của vũ trụ kì vĩ, vĩnh hằng, là hình ảnh ẩn dụ ca ngợi sự lớn lao, vĩ đại mà vô cùng giản dị, thanh cao của Bác. Lí trí của nhà thơ và tất cả chúng ta đểu rõ, hình ảnh tư tưởng, đạo đức, cách mạng của Bác vẫn còn sống mãi, nhưng trái tim của tác giả vẫn nghe nhói, đau đớn, xót xa vì thực sự là Bác đã ra đi. Động từ “nhói” đã biểu cảm trực tiếp nỗi đau quạn thắt, tái tê trong lòng và niềm tiếc thương vô hạn trong lòng nhà thơ. Về nghệ thuật, tác giả đã sử dụng rất thành công biện pháp nói giảm nói tránh kết hợp với ẩn dụ để diễn tả sâu sắc cảm nhận của mình khi vào lăng viếng Bác.
                “Mai về miền Nam thương trào nước mắt”
    Trước hết, khi nghĩ đến ngày mai phải rời xa lăng Bác trở về miền Nam, lòng nhà thơ trào dâng niềm xúc động mãnh liệt: ” Mai về miền Nam thương trào nước mắt”.  Tác giả không thể kìm nén được dòng nước mắt nghẹn ngào: Cụm từ”thương trào nước mắt” đã diễn tả trực tiếp bao nỗi nhớ thương lưu luyến không muốn rời xa của tác giả. Động từ “thương trào” đã thể hiện sâu sắc nỗi lòng của người con miền Nam đối với Bác. Không những vậy, nhà thơ còn gửi tấm lòng mình bằng cách muốn hoá thân, hoà nhập vào những cảnh vật bên lăng Bác.
                    “ Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
                       Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây
                      Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này.”
     Nhà thơ muốn làm con chim cất cao tiếng hót, muốn làm đoá hoa toả ngát hương thơm, muốn làm cây tre quanh lăng Bác. Hình ảnh hàng tre được lặp lại đã tạo nên kết cấu đầu cuối tương ứng khiến cho dòng cảm xúc của tác giả được trọn vẹn, hình ảnh hàng tre còn ẩn dụ cho tấm lòng thuỷ chung, nguyện đi theo con đường của Bác đã chọn cho dân tộc Việt Nam. Điệp ngữ “muốn làm” được lặp lại 3 lần với những từ ngữ chỉ không gian gần gũi, gắn kết như “đâu đây”, “chốn này”, “quanh lăng” đã nhấn mạnh tình cảm lưu luyến không muốn rời xa lăng Bác. Về nghệ thuật, tác giả đã sử dụng rất thành công biện pháp ẩn dụ kết hợp với điệp ngữ đặc sắc. Tóm lại, bằng các biện pháp nghệ thuật ẩn dụ kết hợp điệp ngữ tác giả Viễn Phương đã diễn tả sâu sắc tâm trạng xúc động của nhà thơ Viễn Phương trong 2khổ thơ cuối bài thơ “Viếng lăng Bác”.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới