cảm nhận về nhân vật anh thanh niên k mang

cảm nhận về nhân vật anh thanh niên k mang

1 bình luận về “cảm nhận về nhân vật anh thanh niên k mang”

  1. Trong chúng ta, ai cũng có một cuộc đời riêng, một cách sống cho riêng bản thân mình. Nhưng điều quan trọng là mỗi chúng ta cống hiến được gì cho cuộc đời, cho quê hương đất nước. Với ngòi bút tinh tế, nhẹ nhàng giàu cảm xúc của mình, trong chuyến đi thực tế trên Lào Cai vào năm 1970 Nguyễn Thành Long đã xây dựng lên hình ảnh “anh thanh niên” vô cùng tiêu biểu cho thế hệ trẻ trong công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội trong tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa”. Có lẽ nhân vật “anh thanh niên” là “đứa con tinh thần” mà Nguyễn Thành long đã dồn hết bút lực và tài hoa của mình để xây dựng.
        Là một nhân vật trung tâm, anh thanh niên xuất hiện ngay từ những giây đầu tác phẩm. Ở anh hiện lên những phẩm chất vô cùng đáng quý, tiêu biểu cho thế hệ trẻ Việt Nam thời kháng chiến chống Mĩ. Trước hết, ta thấy hiện lên trong anh là một người có lòng yêu nghề, có tinh thần trách nhiệm cao với công việc mà mình đang làm. Chỉ mới 27 tuổi, là một chàng trai vô cùng trẻ tuổi nhưng anh chấp nhận rời xa phố thị phồn hoa để sống và làm việc trên đỉnh Yên Sơn với độ cao 2600m, quanh năm làm bạn với cây cỏ và mây mù. Công việc của anh là làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu. Cụ thể hơn, công việc anh làm là “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự báo thời tiết hằng ngày để phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu”. Anh phải làm việc trên đỉnh núi cao, không ai giám sát, thúc giục nhưng anh vẫn luôn tự giác và tận tụy với công việc mà mình đang làm. Anh không ngần ngại trước điều gì, anh luôn ghi và báo “ốp” đúng giờ. Không chỉ vậy dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, mưa tuyết lạnh cóng người, gió lớn hay đêm tối lúc một giờ sáng anh vẫn nhiệt huyết với công việc mình đang làm. Phải là một người hết lòng say mê với công việc, dồn hết tâm huyết với nghề thì anh mới tạo ra được nhiều chiến công đến vậy. Nhờ kịp thời phát hiện ra đám mây khô mà chiến thắng của không quân ta trên bầu trời Hàm Rồng đã thành công rực rỡ. Thật vui sướng và hạnh phúc biết bao khi chúng ta được làm công việc mình yêu
    thích, được tỉ mẩn nghiên cứu, sáng tạo trong công việc của mình. Và anh thanh niên là một người như vậy, anh yêu công việc của mình một cách say sưa. Đối với anh “khi làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”. Anh nhận thức rất rõ về công việc mà mình đang làm, trong lời tâm sự với ông họa sĩ anh nói “…công việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất”. Với lời kể, tâm sự chân thành ta có thể khẳng định anh thanh niên là một người say mê, nhiệt huyết và tận tâm với
    công việc mình đã chọn. Anh thanh niên còn là một người có tinh thần trách nhiệm vô cùng cao và anh luôn ý thức được “Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc?”. Tuy còn trẻ nhưng dường như anh lại vô cùng trải đời. Anh biết rõ mình muốn gì, cần gì và định hướng được cách sống cho bản thân. Nếu là bạn, khi sống trong một hoàn cảnh cô đơn, khắc nghiệt đến như vậy liệu bạn có cảm thấy buồn không? Câu trả lời chắc chắn là có, vì giao tiếp là một trong những nhu cầu cơ bản của con người. Và anh thanh niên cũng vậy, anh cũng có những khao khát và nhu cầu riêng cho bản thân mình. Ở anh ta thấy một lòng yêu mến còn người, “thèm người” đến lạ. Vì sống trong một hoàn cảnh đặc biệt như thế, luôn đối mặt với sự cô đơn, vắng vẻ nên trong anh luôn có khát khao được gặp gỡ và trò chuyện với mọi người. Anh cô đơn đến mức phải chặt cây chắn ngang đường để xe khách dừng lại để anh có cơ hội trò chuyện với mọi người. Anh chính là “một người cô độc nhất thế gian” và “sự thèm người” trong anh luôn luôn cháy bỏng. Khi tâm sự với bác tài xế xe khách, anh đã khẳng định: “Còn người thì ai chả “thèm” hở bác?”. Qua đó cho ta thấy được niềm đam mê, ước muốn được trò chuyện đến mức cháy bỏng của anh thanh niên. Mặc dù sống với sự cô đơn và khao khát “người” nhưng anh là người biết tạo cho mình một cuộc sống văn minh và thơ mộng. Đặc biệt anh là một người vô cùng yêu sách. Cuộc sống của anh thu gọn lại với “một chiếc giường con, một chiếc bàn học và một giá sách”. Khi được bác lái xe đưa cho gói sách, anh “mừng quýnh” như bắt được vàng. Anh yêu sách và coi nó như một người bạn để trò chuyện, tâm tình “Và cô cũng thấy đấy, lúc nào tôi cũng có người trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà. Mỗi
    người viết một vẻ”. Đối với anh, sách có ý nghĩa và vai trò vô cùng quan trọng. Sách chính là cầu nối khiến cho tâm hồn anh trở nên phong phú, giúp anh mở rộng tầm hiểu biết ra thế giới bên ngoài và sách từ lâu đã trở thành người bạn không thể thiếu đối với anh thanh niên. Chỉ xuất hiện với thời gian năm phút ngắn ngủi nhưng ấn tượng anh thanh niên để lại trong lòng bạn đọc sẽ không bao giờ phai mờ. Ở anh hội tụ tất cả những vẻ đẹp của tuổi trẻ: say mê, nhiệt huyết, yêu đời, yêu công việc. Nguyễn Thành Long đã vô cùng khéo léo khi xây dựng tình huống truyện hợp lý về cuộc gặp gỡ giữa anh thanh niên với ông họa sĩ già và cô kĩ sư trẻ; câu chuyện được kể ra một cách tự nhiên, ngôn ngữ giản dị đã góp phần không nhỏ vào sự thành công của câu chuyện. Anh thanh niên chính là đại diện cho hình tượng người lao động trong xã hội mới, sống, chiến đấu hết mình cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Anh chính là một tấm gương sáng ngời cho vẻ đẹp người thanh niên Việt Nam nói chung. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ tới bạn đọc: “Trong cái lặng im của Sa Pa, dưới những dinh thự cũ kĩ của Sa Pa, Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi,
    có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước.”
           Câu chuyện về anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” đã khép lại nhưng ý nghĩa nó để lại gợi cho ta nhiều liên tưởng về hình ảnh thế hệ trẻ. 

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới