Viết bài văn kể lại giấc mơ gặp lại người thân của em Không chép mạng

Viết bài văn kể lại giấc mơ gặp lại người thân của em

Không chép mạng

1 bình luận về “Viết bài văn kể lại giấc mơ gặp lại người thân của em Không chép mạng”

  1. Bài làm 
    – Trời âm u, tối nay là một đêm bão. Mưa rơi lách cách trên mái nhà, tôi nằm trong phòng nhớ về mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc vàng và đôi mắt sáng. Mẹ có nụ cười toả nắng, tôi chỉ nghe mợ cả kể vậy, chứ ảnh mẹ thì hiếm thấy. Ba tôi là một người kỳ quái, sau khi mẹ mất, ba vẫn mãi nghe đi nghe lại đoạn ghi âm của bà, chỉ dài 15 giây. Mẹ tôi để lại cho tôi tổng có 17 bức thư, kêu mợ cả sẽ đưa cho tôi đến hết. Ngày mai là tôi vừa tròn 4 tuổi, tôi háo hức vì mai tôi sẽ được nhận thư của mẹ. Mỗi năm tôi chỉ được nhận 1 bức, thế nên tôi dễ dàng học thuộc lòng mỗi bức. Đèn đã tắt, hai mí mắt tôi đập vào nhau. Gió từ cửa sổ thổi bay bay mái tôi, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi mơ thấy khung cảnh xung quanh lạ hoắc, nhưng tôi thấy..mẹ tôi ! Chính xác là bà ấy, bà ấy nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt điềm đạm ấy với mái tóc vàng, đôi mắt sáng và nụ cười toả nắng như mợ cả đã kể, tất cả đều hoàn hảo từ chân gốc. Tôi chạy đến nơi mẹ đứng, nhưng càng chạy lại càng xa, tôi chỉ có thể đứng ngắm nhìn mẹ. Mẹ nhỏ giọng nói với tôi. 
    ” Xin chào, Venice. Con có khoẻ không? ” 
    ” Con khoẻ ạ ” Tôi đáp lại trong hạnh phúc khi gặp lại mẹ. 
    ” Con hãy đi kiểm tra răng miệng thường xuyên nhé, và nói với ba con cũng vậy. Nếu anh ấy muốn làm gì thì con hãy đừng ngăn cản anh ấy, mẹ xin con đấy. Mẹ mong Venice của mẹ sẽ vui vẻ sống, nếu mai sau con có gặp một người khiến con yêu người ấy rất nhiều, giống như mẹ yêu ba của con vậy. Thì hãy đừng bỏ lỡ người ấy, hãy cứ tin vào trái tim của mình, con nhé. Mẹ yêu con rất nhiều, Venice. Cục cưng của mẹ.. ” 
    Rồi mẹ biến mất trong làn khói trắng, tôi thì nghe thấy tiếng ba gọi dậy đi học. Tôi vỗ má cho tỉnh táo lại, giấc mơ này thật chân thực. Bức thư thứ 4 đã được mợ cả để cạnh gối của tôi, tôi xé bìa thư rồi đọc nó. Cả ngày hôm đó, tôi vẫn cứ mơ hồ nhớ về dáng hình của mẹ. Mái tóc vàng với đôi mắt sáng và nụ cười toả nắng đó, chỉ một giấc mơ này đã khiến tôi cảm thấy yêu mẹ nhiều hơn. 
    … 
    Bài làm dựa vào fic Bức thư thứ 17, cp Vegaspete
    @kthan

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới