Từ câu chuyện ”Người ăn xin”,em hãy viết một bài văn khoảng 2/3 trang giấy thi ,trình bày suy nghĩ của về sức mạnh của lời

Từ câu chuyện ”Người ăn xin”,em hãy viết một bài văn khoảng 2/3 trang giấy thi ,trình bày suy nghĩ của về sức mạnh của lời xin lỗi trong cuộc sống

2 bình luận về “Từ câu chuyện ”Người ăn xin”,em hãy viết một bài văn khoảng 2/3 trang giấy thi ,trình bày suy nghĩ của về sức mạnh của lời”

  1. Lời xin lỗi có sức mạnh to lớn trong cuộc sống. Lời xin lỗi cần là một lời nói thể hiện thái độ chân thành, nhận lỗi của ta khi làm phiền hoặc làm sai điều gì đó với một ai đó. Một lời xin lỗi không khó để nói ra vì nó rất đơn giản với hai từ “xin lỗi” mà thôi. Lời xin lỗi thể hiện rằng ta là một người tử tế, chân thành. Chúng ta không đùn đẩy, không trốn tránh khi mình hành động sai hoặc có những việc làm chưa tốt đối với người khác. Lời xin lỗi sẽ giúp mọi người có thể kết nối với nhau nhiều hơn. Không ít trường hợp chỉ vì không xin lỗi mà gây nên những hiểu lầm, xích mích không đáng có. Do vậy, lời xin lỗi tuy nhỏ bé nhưng thực sự sẽ tạo nên mối quan hệ hoà hảo giữa tất cả mọi người. lời xin lỗi cho thấy rằng bạn thật sự trân trọng đối phương và muốn duy trì quan hệ tốt đẹp. Đáng tiếc nhất đó là khi con người quá bảo thủ, quá vì cái tôi cá nhân mà không dám nói ra lời xin lỗi chân thành. Bạn biết đấy, trong quá khứ, các quốc gia trên thế giới đã từng xâm chiếm, đã từng đô hộ nhau. Nhưng rồi với lời xin lỗi, với sự thấu hiểu các quốc gia lại trở thành anh em một nhà. Vì vậy đừng nhỏ mọn, đừng tiếc một lời xin lỗi, hãy luôn sẵn sàng luôn cho đi và đưa ra một lời xin lỗi chân thành tới tất cả mọi người. Lời xin lỗi thực sự là chìa khóa cho mọi quan hệ tốt đẹp ở đời.

    Trả lời
  2. Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép gợi cho tất cả chúng ta nhiều suy ngẫm về lòng nhân ái. Ai cũng có lúc sa cơ, lỡ vận, cũng gặp khó khăn vất vả, khổ cực. Thứ duy nhất ao ước lúc này chỉ là sự cảm thông, sẻ chia, trợ giúp từ người khác. Nhưng có nhiều người nghĩ rằng lòng tốt phải đi với hành vi, phải cho người khác được cái gì cầm được, ăn được mới là cho. Vậy mà câu truyện trên lên gợi cho tất cả chúng ta hiểu thêm một góc nhìn khác của lòng nhân ái. Nhân ái xuất phát ngay từ sự cảm thông, đồng cảm. Nhân vật “ tôi ” trong câu truyện chẳng có thứ gì cho người ăn xin, nhưng ông lão vẫn cảm động, vẫn cho rằng mình đã nhận được rồi. Điều đó xuất phát từ hành vi của “ tôi ” đã lục tung cả túi quần, túi áo, cố tìm thứ gì đó để giúp sức. Cảm động trước cách nỗ lực để cho, sự chân thành thực sự và muốn cho của “ tôi ”, dù không tìm thấy một thứ gì gì cả. Rồi cách cảm ơn và bài học kinh nghiệm rút ra ấy đã giúp tất cả chúng ta nhận ra rằng, nhân ái thực sự là biết cảm thông, dù không có gì nhưng vẫn tìm cách trợ giúp người khác. Trong đời sống thực tiễn của tất cả chúng ta cũng vậy thôi. Bạn chẳng cần phải mang đến thật nhiều cho người khác về vật chất, mà nhiều lúc chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, một cái ôm, một vòng tay, một trái tim ấm cúng … Điều đó đã đủ khiến người khác nhận được vô vàn sự trợ giúp. Chính là sự yêu thương, sẻ chia, cảm thông. Và người nhận cũng thế, bài học kinh nghiệm mà họ tìm thấy trong tình người lúc khó khăn vất vả, không phải là được cho cái gì mà cách được cho như thế nào. Lòng tốt không phải là sự ban phát, bố thí mà được tạo nên bằng sự chân thành, giản dị và đơn giản của đồng cảm, yêu thương. Cho nên, tất cả chúng ta những người trẻ, khi đời sống mới thực sự mở màn, khó khăn vất vả sẽ thật nhiều nhưng hãy trân trọng những người bên cạnh ta, an ủi, động viên ta. Biết đảm nhiệm những điều đó làm động lực để sống có ý nghĩa và vươn lên thật thành công xuất sắc .

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới