Viết đoạn văn tả con đường làng môn ngữ văn lớp 6. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có một ký ức đẹp về một con đường làng nhỏ và được rải đá răm mà hằng ngày ta vẫn thường xuyên đi qua để tới trường.
Bài mẫu số 1: Tả con đường làng
Cứ mỗi buổi sáng thì em lại bước đi trên con đường làng để đến trường. Con đường làng quen thuộc đối với em, nơi đây nó đã gắn bó với em từ rất lâu rồi. Tuy không được to đẹp như đường trên thành phố nhưng em vẫn rất yêu quý con đường này.
Con làng quen thuộc mà em hay đi nó quanh co và uốn lượn mềm mại.Con đường mà nhỏ và hẹp. Điều này cũng thật là dễ hiểu bởi em được sinh ra ở một vùng quê nghèo. Hai bên đường, cỏ cây mọc kín lối. Đặc biệt, con đường làng dường như cũng rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Cứ mỗi khi đến mùa hè, những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, nó dường như cứ vương lại và kết những vòng hoa trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Con đường em hay đi học thật nhỏ và chỉ là một con đường đất đỏ, mỗi khi trời mưa thì đường cũng rất trơn trượt. Nhưng mấy năm gần đây thì con đường đã được đổ bê tông thật đẹp, em đi học cũng không lo cảnh đường lầy lội và bẩn như trước nữa. Làng em cũng đã có rất nhiều đổi thay.
Bên cạnh đó có biết bao ngả đường lớn, con đường làng em vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt mà chỗ lồi, chỗ lõm nhưng lại gắn bó với em. Quả thật những điều đó làm em như thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường con đường làng, giờ đây cũng có nhiều ngôi nhà khang trang mọ lên, rồi có cả những quán quà vặt. Nhưng em vật thích đó là hàng cây ven đường như tỏa bóng râm để cho chung em đi học không bị nóng bức.
Quên sao được khi mà trong những ngày học lớp một mẹ dắt tay em đi thì em còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, em dường như lại thấy con đường sao lớn thế còn minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên chút nữa em như lại thấy con đường chẳng những không rộng ra mà còn bị thu hẹp lại. Có lẽ chính hây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim chóc hát ca ríu rít… Con đường đã được tu sửa nhiều nhưng những cảm xúc trước đây và hiện nay của con đường làng dường như chưa bap giờ phai nhạt trong tâm trí em
Và cứ mỗi lần nhắc đến con đường làng thân quen này là bao kỉ niệm lại hiện về trong em, mãi mãi không bao giờ phai.
Con đường làng dường như cũng đã là một người bạn tốt của em ngay từ khi em còn hỏ và cho đến bây giờ. Em nghĩ rằng cho dù mai sau này có đi đâu đi chăng nữa thì em cũng không bao giờ quên được con đường này.
Bài mẫu số 2: Tả con đường làng
“Quê hương” chính là hai tiếng nghe như thật là giản dị mà gần gũi thân thương làm sao? Tuổi thơ dường như ai ai cũng có những kỉ niệm đẹp để mà nhớ, mà yêu ở quê hương. Tuổi thơ của em lại như đã được gắn bó với cánh đồng thẳng cánh cò bay, dòng sông nước chảy hiền hoà,… nhưng dường như con đường làng là một sự gắn bó thân thiết nhất của em.
Đó không phải là con đường to lớn mà nó chỉ là con đường rải đá răm như bao con đường bình thường khác mà thôi. Tuy không rộng lắm, đã thế con đường lại gồ ghề, lồi lõm rất khó đi. Nhưng em cũng thấy được con đường cũng đủ cho một chiếc xe tải chạy qua. Đặc biệt hơn là cứ mỗi khi đặt chân lên con đường lòng em lại cảm thấy bồi hồi. Ở phía đầu làng, cây gạo lúc này đây dường như cứ đứng giương dù che nắng. Nơi đây, chính con đường làng thân quen này cũng như đã chứng kiến những ván bi quyết liệt của bọn trẻ chúng em. Đặc biệt hơn thế nữa, em như thấy được chính ở hai bên đường là hàng bạch đàn thật to lớn tỏ bóng mát với những chiếc lá nhỏ như con mắt thật lạ cứ như nhìn xuống đường.
Không những thế thì sau hai hàng cây là cánh đồng rộng bát ngát, rộng như thẳng cánh cò bay. Thế những khi đi trên đường vẫn nhìn thấy những ngôi nhà xinh xắn khi chúng đã nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tược quê hương em. Nhìn từ xa mới thấy được ông mặt trời từ từ nhô lên thả ánh nắng ấm áp lọt qua kẽ lá, những ánh nắng dường như cũng đã chiếu xuống mặt đường như những hoa nắng đang nhảy nhót. Có lẽ rằng tất cả mọi người đổ ra đường mỗi lúc một nhiều. Tất cả những trẻ em đến trường cùng bà con đi làm, đi chợ…. ồn ã. Đặc biệt hơn em như thấy được khi mà trưa về, người đi lại thưa thớt, con đường như chìm vào trong giấc ngủ. Không chỉ thế thôi đâu, em như thấy được những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như quạt mát cho con đường. Cứ vào buổi chiều về con đường như thức giấc. Nó dường như lại thật là ồn ào náo nhiệt khi các bác nông dân đi làm về. Đó là có những tiếng nói, tiếng cười gọi nhau í ới, tiếng xe cộ cứ ồn ào suốt cả con đường. Trên cây, em như thấy cả những chú chim hót véo von tạo ra một bản nhạc giao hưởng.Với em, con đường đã quen thân từ khi cắp sách tới trường. Đi trên con đường mùi ngai ngái của đất, hay đó còn như có cả mùi của lúa đồng, cỏ nội phà vào mũi lòng em lại cảm thấy bâng khuâng.
Em rất yêu con đường làng, ngày ngày em qua đây đi học và con đường chính là người bạn thân thiết của em.
Bài mẫu số 3: Tả con đường làng hay nhất
Con đường làng nằm bên cạnh ngôi nhà của tôi là một hình ảnh tuyệt vời của sự yên bình và đẹp đẽ. Ngày bắt đầu, khi bình minh lên, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng lên hàng cây cao vút bên lề đường, tạo nên những bóng mát dịu dàng. Đôi khi, những tia nắng xuyên qua lớp lá xanh tạo ra những bức tranh ánh sáng rực rỡ trên mặt đường, khiến cho mỗi bước chân đi trên con đường làng trở nên thật ấm áp và tươi vui.
Những hàng cây cao vút bên lề đường như những người bạn thân thiết, che chở và bảo vệ cho con đường trở nên thân thuộc và ấm cúng. Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, lá cây reo rắt tạo nên âm nhạc tự nhiên, như là tiếng kêu gọi của thiên nhiên mời gọi tôi ra ngoài khám phá.
Con đường làng còn chứa đựng những dấu vết của thời gian, từ những viên đá lởm chởm, những dấu chân của người đi qua, cho đến những cột đèn cổ kính. Những hình ảnh này tạo nên một không gian đậm chất cổ kính, gợi nhớ về những kỷ niệm xưa cũ.
Mỗi buổi chiều, khi mặt trời rơi vào hoàng hôn, con đường làng trở nên lãng mạn và đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Ánh nắng vàng óng ánh chiếu rọi lên hàng cây, tạo nên những bóng râm dài trên mặt đường. Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy như đang bước vào một bức tranh sống động, nơi mà thời gian dường như chậm lại và mọi lo toan trong cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn.
Con đường làng không chỉ là nơi tôi sinh sống, mà còn là nơi tôi tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc. Đó chính là lý do tại sao mỗi khi bước chân ra khỏi nhà, tôi luôn tìm thấy niềm vui và sự an yên trong hành trình trên con đường làng ấy.
Bài mẫu số 4: Tả con đường làng
Chẳng máy ai sống ở làng quê mà không nhớ đến một con đường. Con đường nhỏ dẫn vào cổng làng hay những lối đi ngoằn ngoèo quanh xóm. Con đường làng trở thành một phần không thể thiếu trong kí ức về làng quê đất nước.
Suốt năm năm đi học cho đến hôm nay, ngày nào tôi cũng đi lại trên con đường ấy. Đó chỉ là một con đường đất thô sơ, có lẽ cũng giông như bao con đường làng khác. Con đường không rộng lắm nhưng cũng đủ thênh thang cho những bước chân chạy nhảy của những chú học trò tinh nghịch chúng tôi.
Con đường chạy dài giữa màu xanh của cây lá, thẳng tắp tới cuối làng, thỉnh thoảng bị cắt ngang bởi một con hẻm vào xóm nhỏ. Tôi đi trên đường, khi thì đi giữa hai hàng rào râm bụt có điểm những chùm hoa đỏ tươi như những chiếc đèn trung thu, khi thì đi dưới một vòm tre mát rượi, hoặc cạnh một rặng chuối, một khóm trúc.
Mỗi buổi sáng, mặt trời vừa tỏa ánh vàng trên các tàu lá dừa bóng mượt, bọn học sinh chúng tôi đều đã có mặt trên đường. Màu áo trắng và màu đỏ của khăn quàng nổị bật lên giữa màu xanh tươi sáng của cây lá và màu vàng sẫm của con đường đất. Chúng tôi thường đi thành nhóm nhỏ, nhóm nào cũng rộn vang tiếng cười nói. Những học sinh lớp bé, nhất là các chú học sinh lớp một, có khi vừa đi vừa cãi nhau rất to về một điều gì đó, đôi lúc đang đi bỗng vụt chạy hoặc đuổi nhau tán loạn.
Trên con đường ấy, các cô bác nông dẫn cũng theo từng nhóm nhỏ ra đồng, người cầm cuốc, người vác cày. Có cả một vài chiếc xe máy cày nhỏ lăn bánh chậm chạp, vừa đi vừa phun khói lên trời và phá ào không gian những tiếng nổ nhịp nhàng đơn điệu. Thỉnh thoảng, chúng tôi phải tránh ra một bên, nhường đường cho một chiếc xe máy phóng qua. Đó là mấy người đi làm hoặc có việc phải lên huyện, lên tỉnh.
Mặc dầu người đi trên đường mỗi lúc một tấp nập, nhưng không khí tĩnh lặng buổi sáng sớm vẫn còn bao phủ khắp làng. Trên các mái nhà cạnh đường, lơ lửng những làn khói bếp. Trên các cành cây còn lóng lánh những giọt sương.
Mùa hà nắng cháy, con đường khô cằn. Mỗi khi có chiếc xe nào chạy ngang qua, bụi tung lên mù trời. Đến mùa mưa, con đường trở nên lầy lội. Những chiếc xe khoét ổ gà, ổ trâu khấp khểnh. Nhiều lần, đang di, có một chiếc xe máy chạy ngang qua, nước từ các hố nhỏ hắt lên cả chiếc áo trắng tinh thật là dở khóc dở cười. Bởi thế mà, cứ mỗi khi nghe tiếng xe đến, tôi liền tìm chỗ khô ráo, nép đợi xa qua rồi mới đi tiếp.
Vào những ngày gần tết, người trong làng tập trung sữa chữa con đường, lấp bằng các hố rãnh, con đường loang lỗ trở nên khang trang, sạch đẹp, bước đi thật thích. Ngày tết, hai bên đường rợp bóng cờ. Cứ nhìn theo hàng cờ kéo dài từ làng này sang làng khác đến hút tầm mắt thật án tượng.
Rồi sẽ có một ngày tôi phải đi tiếp con đường này, sang làng khác, lên huyện lên tỉnh để tiếp tục học hành. Dẫu đi đâu, đặt chân lên những con đường khác, có thể rộng lớn, đẹp đẽ hơn, tôi tin rằng sẽ không bao giờ quên con đường đất dẫn vào làng tôi.