Tổng hợp những bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 6 hay nhất – Áo kiểu đẹp

Thể loại văn kể chuyện tưởng tưởng tượng không nhu yếu những bạn một trí tưởng tượng phong phú và đa dạng mới hoàn toàn có thể viết được một bài văn hay. Chỉ cần những bạn nắm vữ những kỹ năng và kiến thức được nêu trong bài “ Cách làm bài văn kể chuyện tưởng tượng của học viên lớp 6 ” sau đó vận dụng vào diễn biến mà những những muốn kể. Hoặc những bạn tìm hiểu thêm thêm một vài bài văn dưới đây để có thêm sự so sánh .

Tả người em gái theo trí tưởng tượng: đây là chủ đề khá hay mà các bạn học sinh rất thích làm bài

Kiều phương là tên mẹ đặt cho cô em gái nhỏ của tôi. Những cả nhà tôi lại gọi nó bằng một cái tên dễ mến là Mèo. Chả là nó mải mê vẽ tranh lắm lắm nên mặt mũi lúc nào cũng lem luốc trông ngộ nghĩnh như một chú mèo con. Tôi yêu em Kiều Phương lắm! Những nghĩ lại mà thấy thật buồn vì có lần tôi đã cư xử không tốt với Phương

Mèo mê hội hoạ lắm ! Trước đây, khi chưa trở thành “ hoạ sĩ ”, nó cứ say xưa suốt cả ngày với đống nguyên vật liệu có sẵn trong nhà để chế ra những lọ bột màu làm thuốc vẽ. Hàng ngày khi chưa “ tác nghiệp :, khuôn mặt mặt nó trông trắng trẻo, bầu bĩnh, với một đôi mắt đen lay láy thật dễ thương và đáng yêu, Mẹ tôi nói, mèo đẹp nhất ở cái mũi dọc dừa. Nên khi nào vui nó lại chỉ vào cái mũi ra vẻ vui mừng lắm. Mới mười tuổi mà tôi đã rất giật mình vì tóc nó đẹp, đen lánh như mun. Mái tóc khi nào cũng được bé bện họn gàng thành hai bím đuôi sam treo trên đôi vai gầy mỏng mảnh .Một hôm đi học về tôi lao ngay ra vườn ổi Nhưng khìa ! Mèo đang làm gì vậy ?Tôi tiến lại rồi nấp ở một góc cây. ồ thì ra con bé lại chơi trò chế những lọ bột mầu .Trông nó có vẻ như thú vị lắm, hai bím tó đuôi sam sung rung rugn cứ đưa qua đưa lại liên hồi .Thế rồi bímật của Mèo con cũng bị lộ vào ngày chú Tiến Lê – bạn của bố đến chơi. Nhưng thực ra phải kể đến bé Quỳnh, con gái của chú hoạ sĩ, em mới là người phát hiện ra những bức vẽ của Mèo con chú Lê ngạc nhiên vô cùng trước “ bộ sưu tập ” của Kiều Phương và rồi chú khẳng định chắc chắn : “ Con bé sẽ là một nhân tài ” .Từ hôm đó, cả mái ấm gia đình đề chú trọng tới Mỡo con làm tôi có cảm xúc như một người thừa. Hàng ngày cứ nhìn thấy nó mặc bộ váy mới nào là tôi lại tìm những lời tốt đẹp mà khen ngợi nhưng mấy hôm vừa qua dù trông nó lộng lẫy lắm, tôi cũng chẳng thèm quở đến. Tôi khởi đầu thấy ganh tị với đôi bàn tay có những ngón búp măng thon dài của Kiều Phương. và nói Kết luận tôi thấy chán mọi người .Nhưng mọi chuyện đã biến hóa từ hôm cả nhà tôi cùng mèo đi nhận giải vì Mỡo đạt giải nhất trong cuộc thi hội hoạ mù. Tôi sững sờ trước bức tranh còn Mỡo cứ hích hích cái mũi dọc dừa vào má tôi mà tự hào lắm. Lúc ấy tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều P.. Hình như tôi vừa nhận ra trong ánh mắt ấy một niềm yêu quý thâm thúy lắm .Mèo con ơi ! Tha lỗi cho anh nhé ! Anh đã trách lầm em. Từ nay anh hứa sẽ là một người anh tốt. Và rồi trên con đường học tập, bạn bè mình sẽ lại liên tục thi đua .

Kể lại câu chuyện Bánh chưng, bánh giầy theo trí tưởng tượng của em

Vua Hùng Vương thứ sáu mở cuộc thi chọn người nối ngôi. Vua ra điều kiện kèm theo : trong lễ tế Tiên vương, ai làm vua hài lòng, người đó sẽ được truyền ngôi. Các lang ( sau gọi là hoàng tử ) liền toả đi khắp nơi tìm bạc vàng châu báu, của ngon vật lạ để dâng lên. Thấy thế, Lang Liêu rất hoảng sợ. Hai mẹ con chàng ở ngoài cung đình nên rất nghèo, không hề tìm được những đồ quý và hiếm. Chàng do dự, trằn trọc tâm lý …– Thế là sắp đến dịp nghỉ lễ Tiên vương rồi. Ngày kia trong triều sẽ mở đại tiệc. Hẳn những lang anh đã chuẩn bị sẵn sàng được nhiều của ngon vật lạ lắm. Nào là nem công chả phượng, nào là yến huyết, vi cá … Vua cha rồi sẽ khen nức nở, chỉ việc chọn món nào ngon nhất mà thôi. Mình không ham gì ngôi cao, chỉ mong ước được sống bình yên như thế này thôi. Nhưng, dẫu sao cũng là tấm lòng, giá như mình có một món gì đó thật ý nghĩa dâng lên Tiên vương và cũng là để bộc lộ lòng tôn kính so với vua cha thì vẫn hơn. Ơ, sao bỗng dưng mình buồn ngủ thế này nhỉ ? ”Lang Liêu ngủ thiếp đi, trong mơ chàng thấy một cụ già râu tóc bạc phơ chống gậy đến, xưng là quan đại thần của Tiên vương trên trời, nói muốn đến giúp chàng .

Lang Liêu ạ, ta biết con tuy nghèo nhưng rất có hiếu. Con chỉ muốn có một món quà gì đó để dâng lên Tiên vương và cũng để tỏ lòng hiếu thảo đối với vua cha phải không? Vậy ta hỏi con: con làm nghề nông, trên đời cái gì cao nhất?
Dạ, trời ạ!
Thế cái gì gần gũi và quý nhất?
Dạ, đất ạ!
Vậy con hãy lấy những sản vật do chính tay con trồng cấy và nuôi nấng để làm ra món ăn gì đó vừa tượng hình được cho trời vừa tượng hình cho đất. Đó chính là món quà quý nhất con có thể dâng lên Tiên vương.
Cụ già nói xong liền hoá thành một làn khói mỏng bay đi. Lang Liêu giật mình tỉnh dậy. Nhớ lại giấc mơ vừa qua, chàng vô cùng mừng rỡ.

Sáng hôm sau, Lang Liêu nhờ mẹ lấy cho ít lá vẫn dùng làm bánh. Chàng chọn thứ gạo ngon nhất, trắng nhất, mổ một con lợn béo lấy những miếng thịt ngon nhất, béo nhất. Sau đó chàng lấy lá gói hai loại bánh, một loại vuông vức như mặt đất bát ngát, một loại tròn vành vạnh như khung trời buổi sớm ( 1 ). Xong xuôi chàng cho tổng thể vào nồi luộc. Qua mấy canh giờ, mùi bánh chín bốc lên thơm nức cả làng xóm. Ai đi qua cũng ghé vào xem, khen rằng chưa từng có ai gói được thứ bánh thơm như vậy .Sáng hôm sau, mẹ Lang Liêu đội mâm bánh tròn đi trước, Lang Liêu đội mâm bánh vuông theo sau. Hai mẹ con vào đến trong cung thì mọi người đã tề tựu đông đủ. Các lang lâu nay vẫn ngầm khinh Lang Liêu nghèo khó, nay trông thấy mẹ con chàng đội bánh đến thì cười ầm lên. Lang trưởng bảo nhà vua :

Tâu phụ vương! Người hãy xem Lang Liêu mang cái gì đến kia! Có nên đuổi nó ra ngoài không ạ?
Ấy chớ – nhà vua vội nói – của ngon không cốt lạ, vật quý không ở cái vỏ bề ngoài. Con chớ nên coi thường sự giản dị, mộc mạc.
Nói rồi nhà vua đích thân xuống bậc thềm đỡ hai mâm bánh của mẹ con Lang

Liêu. Người đưa cho quan thị thần, truyền đặt vào chỗ sang trọng và quý phái để lát nữa cúng Tiên vương. Các lang thấy thế không khỏi ngấm ngầm ghen tức. Có ai trong số họ được nhà vua ưu tiên như vậy đâu ? Một người nhân lúc nhà vua không chú ý lền châm chọc :

Lang Liêu lấy hai thứ bánh ấy ở tầng mây thứ mấy đấy?
Lang Liêu thật thà đáp:

Đâu có! Toàn những thứ hai bàn tay em làm ra cả mà!
Sao lại có thể dâng lên Tiên vương những thứ tầm thường như thế? Ngươi có biết rằng để có được những món quý lễ Tiên vương, ta đã phải cử người sang tận Tây Trúc không? Những thứ chân quê vớ vẩn của nhà ngươi mà cũng đòi gọi là lễ ư?
Lang Liêu lúc này mới hiểu lòng dạ xấu xa của bọn lang anh. Chàng không đáp, vẫn một mực tin ở lòng thành của mình.

Lễ Tiên vương xong, vua cùng những quan đại thần đi một vòng qua những mâm cỗ nếm thử. Đến mâm nào Người cũng chỉ nếm qua một miếng lấy lệ, tỏ vẻ không vui. Những gan hùm, tay gấu, tim voi, đến cả vi cá mập, … Người cũng vẫn thường ăn hàng ngày, có gì lạ đâu ? Người buồn vì thấy trước một thử thách như vậy, những lang không nghĩ được cái gì có ý nghĩa, chỉ biết có mỗi cách là đi những nơi tìm của ngon vật lạ .Đến hai mâm bánh của Lang Liêu, Người bỗng dừng lại, ngẫm nghĩ. Từ hai mâm( 1 ) Người xưa ý niệm mặt đất hình vuông vắn, khung trời hình tròn trụ .bánh bình dị toát lên một thứ mùi vị thật nồng nàn, quen thuộc. Mùi của nếp mới quyện trong sương sớm, của rơm tươi vừa gặt toả ra ngan ngát. Trong làn hương thoang thoảng, thấp thoáng bóng những người nông dân cặm cụi trên đồng, bên những cánh cò mải miết, phảng phất phía xa những làn khói lam chiều …Người sai lấy dao cắt bánh rồi chia cho mỗi người một miếng. Ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Nhà vua hỏi Lang Liêu :

Ai bày cho con làm hai thứ bánh này? Chúng có ý nghĩa như thế nào?
Lang Liêu vội quỳ xuống thưa:

Muôn tâu vua cha. Thứ bánh hình tròn này chính là tượng cho bầu trời cao xa, nơi có đức Ngọc Hoàng cùng Tiên vương ngự trị, còn thứ bánh hình vuông này là tượng cho mặt đất rộng lớn, nơi có vua cha đang cai quản muôn dân, gìn giữ nền thái bình muôn thuở. Bánh được làm từ gạo nếp, đỗ xanh, thịt ngon do chính bàn tay con làm ra. Chính tấm lòng kính yêu của con đối với vua cha đã mách bảo cho con đấy ạ!
Vua đỡ Lang Liêu đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt chàng, Người nói:  Con không những là một đứa con có hiếu mà còn là một người rất yêu lao động, biết quý trọng những gì do bàn tay lao động làm ra.

Rồi trước mặt đông đủ văn võ bá quan, Người công bố :

Như ta đã nói từ trước, người nối ngôi ta phải nối được chí ta. Chí ta là muốn lo cho muôn dân được hưởng thái bình muôn thuở, ngày càng no đủ, sung túc. Muốn làm được điều đó, người đứng đầu thiên hạ phải hiểu được nghĩa lí của trời đất, phải biết yêu lao động, trân trọng từng hạt gạo do người nông dân đã phải một nắng hai sương, lam lũ vất vả làm ra. Lang Liêu tuy không phải là con trưởng, xưa nay cũng không mấy khi được ta quan tâm săn sóc nhưng nó lại là người gần ta và hiểu được ta hơn ai hết. Từ hôm nay, ta tuyên bố, Lang Liêu chính là người sẽ thay ta trị vì thiên hạ.
Mọi người nhất loạt quỳ xuống, hô vang:

Đức vua vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Nhà vua nói tiếp:

Ta cũng công bố, từ nay trở đi sẽ lấy hai thứ bánh này để cũng tổ tiên. Thứ bánh vuông này gọi là bánh chưng, bánh tròn gọi là bánh giầy …Triều vua Hùng Vương thứ bảy đã được lập ra như vậy đó. Và hai thứ bánh chưng, bánh giầy ngày ấy cùng với phong tục cúng lễ tổ tiên này tết, vẫn còn được lưu truyền cho mãi đến giờ đây .

Kể cuộc trò chuyện, tâm sự giữa các đồ dùng học tập

Tính tôi vốn cẩu thả, học xong đâu vứt đồ ngay xuống đó, nên khắp phòng của tôi chỗ thì thước kẻ chỗ thì bút chì. Mỗi thứ nằm một góc, bàn học cũng lung tung quyển thì đóng, quyển thì mở, quyển thì ngang quyển thì dọc. Tất cả cứ rối tung lên chẳng có nền nếp gì cả .Nghĩ chúng là vật vô tri nên tôi chẳng để tâm đến, và có lẽ rằng mọi chuyện sẽ cứ diễn ra như vậy nếu như không có chuyện đó xảy ra. Đó là một tối thứ bảy nên tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ, đang lúc ngủ say, bỗng tôi giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng rối loạn lúc to lúc nhỏ. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ kẻ trộm đột nhập vào nhà, tôi đang định hét toáng lên để gọi mẹ thì bất chợt tôi thấy quyển sách trên bàn động đậy và nó nói rất to, giọng ồm ồm :– Tôi buồn cho cậu chủ nhà mình lắm. Trước tôi bóng láng và đẹp tươi như vậy mà cậu chủ chẳng hề chăm sóc để tôi giờ đây nhàu nhỉ chẳng khác gì mấy anh giấy vụn. Những bức tranh màu giờ cậu tô vẽ vào đủ thứ, trông khiếp quá. Nhiều lúc tôi chẳng dám nhìn ngắm khuôn mặt của mình nữa. Chiếc áo ni lông mẹ cậu chủ mua để mặc cho tôi, cậu chủ cũng nghịch để nó rách toạc ra và thế là tiện thể cậu xé toan cho vào sọt rác. Mùa đông đến nơi rồi sẽ lạnh lắm đây .Tôi chợt nhận ra đó chính là quyển sách ngữ văn lớp 6. Chết thật ! Bỗng tôi lại nghe tiếng sột soạt, thì ra anh Ba Lô đúng ra phải nằm trên tường lúc này cũng đang nằm vạ vật ở dưới đất, sau một hồi gãi khắp nơi anh cũng lên tiếng :– Tôi cũng đâu kém anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ ẩm thực ăn uống về tôi cũng đẹp và thật sạch, thế mà giờ đây, sau một thời hạn quăng quật, mình tôi đầy đất và cát khi nào cũng ngứa ngáy không dễ chịu. Nhiều lúc tôi muốn bỏ quách cậu chủ mà đi .

– Lạch quạt! Lạch quạt! Các anh ơi tôi cũng khổ không kém, dù tôi cũng chỉ là chiếc thước kẻ nhỏ bé, vậy mà cậu chủ cũng hành hạ tôi ra trò. Trước đây tôi lành lặn, bóng bẩy bao nhiêu thì giờ đây đầy mình tôi nham nhở những vết thương mà không bao giờ có thể lành được. Số má thì chữ rõ chữ mờ, vạch cũng vậy, chẳng còn hình hài của cái thước kẻ nữa hu hu.…
Sau một hồi than thở khóc, chị thước kẻ lại nằm dài ra bàn, mắt nhìn lên trần nhà, ra dáng buồn chán lắm.

Tưởng như mọi chuyện đến đây là dừng lại, thì bỗng anh bút đang nằm trên bàn bỗng bật dậy, giọng đầy bực tức :– Tôi định không nói nữa nhưng lạng lẽ mãi tôi không chịu được, những anh xem, tôi giờ đây còn ra dáng một chiếc bút nữa không. Mình mẩy tôi cũng cong queo, sứt sát, cả chiếc ngòi của tôi, trước đây trơn chu đi lại trên giấy thuận tiện đến như vậy, thế mà giờ đây đi trên giấy rất khó vì mấy lần câu ấy cắm xuống đất, hỏng hết cả ngòi. Đấy những anh xem cậu chủ đã đi ngủ từ khi nào mà đến giờ này bút tôi vẫn chưa được đóng nắp .Chiếc giá sách trên tường thì xuýt xoa kêu :– Tôi lạnh lẽo và đơn độc quá, chẳng có chị vở, anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi phủ kín cả rồi. Tôi cũng chẳng còn được đẹp như lúc mới mua về nữa .Cả sách và vở cùng lên tiếng :– Tôi cũng muốn lên đó lắm nhưng cậu chủ đâu có cho chúng tôi lên. Chúng tôi bị quăng quật khắp nơi. Đau hết cả mình mẩy .Nghe những vật dụng học tập nói về mình như vậy, tôi giật mình nhận ra quả là tôi quá cẩu thả và vô tâm .Vừa nghĩ đến đó, tôi chợt nghe anh sách ngữ văn lên tiếng :

– Thôi chúng ta hãy bỏ đi đi, tôi không thể ở cùng cậu chủ cẩu thả lười biếng được nữa.

Tất cả sách vở lục tục đứng dậy, bỏ ra phía cửa .Thấy vậy, tôi giật mình hét to :– Không ! Tôi không phụ lòng những anh nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và cất vật dụng học tập cẩn trọng .Đúng lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc. Ôi hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tôi vội vã nhìn quanh, may quá sách vở vẫn còn nguyên nhưng quả thật mỗi thứ một nơi, lung tung, bừa bộn .Tôi vội vã vùng dậy thu dọn sách vở lên giá sách. Sau đó mới lên giường ngủ và trước khi đi ngủ, tôi tự hứa với mình sẽ không khi nào đối xử với vật dụng học tập như trước nữa .

Kể lại cuộc thi các loài hoa

Để chọn một loài hoa tiêu biểu và xứng danh nhất cho cuộc thi hoa toàn nước, ban tổ chức triển khai chọn những loài hoa đẹp nhất để dự thi. Đối tượng được tham gia dự thi là những loài hoa như hoa Huệ, hoa Phong Lan, hoa Layơn, hoa Phăng, hoa Hướng Dương … và em là hoa Hồng Nhung .Mấy ngày trước hội thi em đã sẵn sàng chuẩn bị rất kĩ như chăm nom thật tỉ mỉ từng cánh hoa sao cho chúng thật đẹp, thật mềm mịn và mượt mà. Cũng giống như em, những bạn khác cũng chăm chút rất tỉ mỉ cho mình .Đêm trước hôm đi thi, em vô cùng bồn chồn, chỉ sợ mình sẽ không vấn đáp được những câu hỏi của ban giám khảo. Vốn nhút nhát, em rất ngại đứng trước chỗ đông người, thế nhưng em vẫn rất vui và mong đợi đến ngày mai .Buổi sáng hôm sau, em dậy thật sớm, ngắm lại bộ cánh của mình, em bước ra khỏi vườn với một chút ít lo âu xen lẫn nỗi bồn chồn .Khi em đến nơi, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy và sinh động, trên sân khấu đèn được treo rực rỡ tỏa nắng, phía sau cánh gà những chị hoa tham gia cuộc thi cũng đã đến đông đủ trông ai cũng xinh đẹp, kiều diễm. Chị hoa Huệ trắng muốt, dáng cao mềm mại và mượt mà, chị Phong Lan thướt tha trong bộ váy xoè màu hồng, chị Layơn cũng êm ả dịu dàng trong bộ váy hồng sang trọng và quý phái, chị Hướng Dương bùng cháy rực rỡ trong bộ cánh màu vàng. Trên khuôn mặt những chị, đều nở những nụ cười thật tươi, thật duyên dáng. Tất cả trông như một rừng hoa rực rỡ tỏa nắng và giữa rừng hoa ấy em thẹn thùng đứng nép sau những chị .Cuộc thi mở màn, chị hoa Hải Đường ngày hôm nay là người dẫn chương trình. Sau khi nghe chị ra mắt list những thí sinh dự thi là đến phần thi thứ nhất : phần thi vẻ đẹp. Rồi đến phần thi thứ hai : phần thi tài năng. Chắc là ban giám khảo đã rất khó khăn vất vả khi chấm điểm vì em thấy ai cũng xinh đẹp và năng lực như nhau .Sau hai ngày đắn đo tâm lý, ở đầu cuối ban giám khảo đã công bố list thí sinh được chọn vào chung kết : Hồng nhung, Hoa Nhài và Lan tím. Em vô cùng giật mình và sung sướng trước hiệu quả này .Mọi người đến chúc mừng em rất đông. Và ngày hôm sau cuộc chọn một loài hoa đẹp nhất được khởi đầu. Cuộc thi ngày hôm nay khiến em bồn chồn hơn nhiều .Khi chị dẫn chương trình nói phần thi thứ nhất mở màn và em là thí sinh tiên phong bước ra. Em bồn chồn và run quá nhưng khi đứng trước người theo dõi nhìn thấy ai có vẻ như cũng ủng hộ và họ vỗ tay thật nhiều thì em đã đỡ run hơn và tự tin trình diễn tốt phần thi của mình. Em bước ra chưa thật tự tin nhưng lại rất đặc trưng trong bộ đồ đỏ thẫm, thướt tha, mềm mịn và mượt mà. Những chiếc váy xoè nhiều tầng uyển chuyển theo bước chân của em. Vẻ đẹp của em cũng được người theo dõi rất cảm mến, vỗ tay reo mừng không ngớt .Sau phần trình diễn của em là đến phần trình diễn của những chị còn lại ; chị Phong Lan uyển chuyển trong chiếc áo tím truyền thống cuội nguồn, ở chị toát ra vẻ đẹp đài các, kiêu ngạo của loài hoa quý, chị Hướng Dương tự tin trong chiếc áo màu vàng, trông chị toát ra đầy sức sống, chị hoa Nhài êm ả dịu dàng trong chiếc áo trắng … Tất cả đều đẹp tươi duyên dáng và đáng yêu .Phần thi thứ nhất diễn ra khá suôn sẻ, người theo dõi tỏ ra rất hài lòng trước vẻ đẹp của những thí sinh và họ luôn dành cho chúng em những tràng pháo tay ròn rã .Màn thi “ mùi hương điệu đàng ” đến. Em vô cùng tự tin khi bước ra sân khấu, bước chân của em đi đến đâu, mùi hương nhẹ nhàng bay ra đến đó, mùi hương gợi cho người ta cảm xúc ngọt ngào thoang thoảng bền vững, còn chị hoa Huệ và chị hoa Nhài có mùi hương đậm đà điệu đàng .Quan trọng nhất đó là màn thi ứng xử. Câu hỏi thi năm nay được ban giám khảo đưa ra hóc búa vô cùng. Cả ba thí sinh đều phải cho biết “ ý niệm của mình về vẻ đẹp ” .Chị hoa Nhài vấn đáp lưu loát : Vẻ đẹp của loài hoa là ở sự điệu đàng. Loài hoa nào điệu đàng được con người tốt nhất, loài hoa ấy sẽ là đẹp nhất. Nghe có vẻ như cũng có lý .Nhưng chị Lan Tím lại có một ý niệm khác : loài hoa đẹp không chỉ đẹp về hình thức mà còn đẹp trong phẩm chất tâm hồn. ở đó hương và sắc hoà quyện với nhau rất khó phai .Em lo ngại nhưng rồi cũng mạnh dạn vấn đáp : Loài hoa tất cả chúng ta có một thiên chức cao quý đó là làm đẹp cho đời. Vẻ đẹp ấy không chỉ ở hương và sắc. Điều quan trọng nữa là khi nào cũng phải giữ được vẻ tinh khiết bền vững .Cả ba phần thi đã xong xuôi. Chúng em hoảng sợ chờ đón ban giám khảo công bố tác dụng hội thi. Điều mong đợi đã đến với em khi từng lời của ban giám khảo là những lời ý nghĩa : vẻ đẹp và hương sắc của ba thí sinh đều tuyệt mỹ nhưng ý niệm về cái đẹp của hoa Hồng được ban giám khảo nhìn nhận là hoàn thành xong nhất. Cái đẹp trước hết phải là cái có ích. Hồng Nhung sẽ là gia chủ của vương miện năm nay .Em vô cùng ngỡ ngàng và xúc động bước lên sân khấu trong tiếng cổ vũ động viên của người theo dõi, của bè bạn và của cả mái ấm gia đình. Em bước lên bục cao nhất và được nhận từ tay chị Huệ thương hiệu cao nhất chiếc vương miện. Vẻ đẹp của em càng tỏa nắng rực rỡ hơn khi trên đầu em đội chiếc vương miện. Em xúc động nói lời cảm ơn : – Em thật suôn sẻ khi được ban giám khảo tin yêu giao cho em thương hiệu cao quý này. Vậy trước hết em xin bày tỏ lòng biết ơn tới ban giám khảo, và tiếp đó là lòng biết ơn đến mọi người, những người đã luôn ở bên em, động viên, chăm nom em suốt những ngày qua. Em xin hứa sẽ giữ mãi vẻ đẹp bắt đầu và đem lại cho trái đất nhiều niềm vui và niềm hạnh phúc hơn. Em xin chân thành cảm ơn .Em vừa dứt lời, một tràng pháo tay nổ ran. Em thầm hứa sẽ không phụ lòng tin của bạn hữu, người thân trong gia đình

Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyện cổ tích

Hè vừa qua, Nô-bi-ta và Đô-rê-mon ( hai nhân vật trong truyện tranh Đô-rê-mon chúng em vẫn đọc ) sang Nước Ta du lịch. May mắn thế nào, hai cậu lại ghé qua nhà em xin ngủ nhờ. Thật là một ngày vui đặc biệt quan trọng .Ăn xong, cha mẹ cho ba đứa lên phòng em chơi. Sau khi đã xem xét căn phòng nhỏ của em, Nô-bi-ta tỏ ý rất thích, chỉ tiếc rằng trông nó hơi bị … luộm thuộm một tí ( ? ! ). Sau đó cậu ta khoe :

Đô-rê-mon tài như thế nào cậu biết rồi đấy. Giờ cậu ước điều gì, cậu ấy sẽ thực hiện ngay lập tức.
Đô-rê-mon lườm Nô-bi-ta một cái, nhưng rồi cậu ta cũng nói:

Tớ không làm được tất cả mọi thứ đâu. Nhưng bây giờ cậu muốn đi đâu chơi thật xa, chúng ta sẽ đi. Tớ có mang theo cánh cửa thần kì đây.
Thật đúng dịp. Chả là sáng nay chúng tôi tranh luận với nhau: cô Tấm là người thế nào? Tại sao một người hiền lành, tốt bụng, hiếu thảo như cô Tấm lại có thể hại cô em một cách vô cùng khốc liệt như vậy? Cãi nhau chán không ăn thua, chúng tôi định bụng hỏi cô giáo nhưng cô lại đi họp vắng. Tại sao không tranh thủ lúc này đến hỏi thẳng cô Tấm nhỉ?

Nghe tôi đề đạt nhu yếu, Đô-rê-mon bảo :

Hay đấy! Tớ cũng muốn đến thăm thế giới cổ tích của các bạn. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không đi bằng cánh cửa thần kì mà sẽ sử dụng cỗ xe thời gian này.
Nói rồi cậu ta rút ngay cỗ xe từ trong chiếc túi thần kì ra. Theo lời Đô-rê-mon, tôi vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một thế giới vô cùng xa lạ.

Một hoàng cung huy hoàng, trang trọng ở ngay trước mắt. Người hầu kẻ hạ đi lại sinh động. Thấy một cô gái đang ngồi trên chiếc võng trong vườn, chúng tôi đến hỏi thăm. Không ngờ người đó lại chính là cô Tấm ( Nô-bi-ta và tôi, mỗi đứa mất một chiếc bánh rán với Đô-rê-mon về chuyện này ). Chúng tôi tranh thủ làm một cuộc phỏng vấn ngăn ngắn :

Chào chị Tấm! Chúng em từ thế kỉ XXI về thăm chị đây.
Chào các em! Các em về thăm chị hay còn muốn hỏi chị gì nữa?
Ba chúng tôi nhìn nhau. Không ngờ chị Tấm lại biết trước việc chúng tôi định làm. Nô-bi-ta nhanh nhảu:

Dạ thưa chị, chúng em vẫn nói với nhau là: “Hiền như cô Tấm”. Chị đã từng phải mò cua, bắt ốc, làm lụng vất vả mà vẫn bị mụ dì ghẻ chửi mắng, bị cô em bắt nạt. Bắt được con cá bống chị cũng không ăn mà lại thả vào chum để nuôi, khi không thể nhặt được số thóc lẫn mà mụ dì ghẻ giao cho, chị chỉ biết khóc… thì đúng là chị hiền thật. Vậy tại sao chị có thể làm được cái việc mà không mấy người dám làm, đó là xui cô Cám dội nước sôi vào người, sau lại đem xác cô Cám làm mắm để gửi về cho mụ dì ghẻ?
Có chuyện như vậy thật ư? Cô Tấm sửng sốt.
Tôi vội đỡ lời:

Đúng thế đấy chị ạ. Em còn mang cả sách theo đây này.
Tôi lấy cuốn sách ra, đọc rành rọt phần kết thúc cho cô Tấm nghe. Nghe xong, cô Tấm ngẩn người ra một lúc. Rồi cô bảo chúng tôi:

Không phải thế đâu các em ạ. Dù ghét, thậm chí căm thù mẹ con Cám đến đâu chăng nữa, sao chị có thể làm nổi một việc kinh khủng như vậy. Chắc là có chuyện nhầm lẫn chi đây. Thật là đáng sợ.
Chúng tôi không biết nói sao, sau khi theo chị đi thăm cung điện, chúng tôi chào chị ra về, lòng không khỏi băn khoăn.

Trong bữa cơm chiều, chúng tôi đem câu truyện kể lại cho mẹ nghe. Mẹ tôi bảo : – Cô Tấm nói đúng đấy những con ạ. Một người thông thường cũng khó làm nổi việc ấy chứ đừng nói là cô Tấm .Tôi vướng mắc :

Vậy tại sao trong sách lại có đoạn ấy hả mẹ?
Con phải nhớ rằng, Tấm Cám là một câu chuyện cổ tích. Trước khi được in thành sách cho các con học như bây giờ, nó được lưu truyền qua lời kể của nhân dân. Bởi vậy, nó thể hiện cách nhìn, cách nghĩ và cả quan niệm của nhân dân về đời sống cũng như niềm mơ ước về một xã hội công bằng, trong đó những con người nghèo khổ, chịu nhiều thiệt thòi như cô Tấm phải được sống hạnh phúc, còn những kẻ độc ác như mẹ con Cám phải bị trừng trị đích đáng. Thạch Sanh tha tội chết cho Lí Thông nhưng tội của Lí Thông quá lớn, trời đất làm sao dung tha được. Giả sử cô Tấm có tha tội chết cho Cám thì cô ta cũng sẽ phải chịu cái kết cục như Lí Thông thôi. Nhưng mẹ con Cám còn tàn ác hơn Lí Thông nhiều lần. Lí Thông chỉ đẩy Thạch Sanh đi chết thay mình, hay cùng lắm thì lấy đất lấp cửa hang để Thạch Sanh không lên được, mẹ con Cám thì không chỉ giết chết Tấm một lần. Tấm chết hoá thành chim vàng anh, Cám đập chết vàng anh. Tấm hoá thành cây xoan đào, Cám chặt cây xoan đào. Thậm chí khi Tấm hoá thân vào khung cửi, Cám cũng không ngần ngại đốt bỏ cả khung cửi. Cám quyết giết Tấm đến cùng. Với tội ác như vậy, nhân dân ta cho rằng, phải để chính tay Tấm trừng trị Cám thì mới thoả. Hành động của Tấm, cái chết thảm khốc của mẹ con Cám chính là chiến thắng của cái Thiện đối với cái ác sau khi cái Thiện đã phải đấu tranh quyết liệt bằng máu và nước mắt. Trong thực tế, cô Tấm không thể làm được việc đó nhưng nhân dân ta đã trả thù thay cho Tấm, đã dùng trí tưởng tượng để thực thi lẽ công bằng.
À ra thế! Chúng tôi không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã được một bài học thật bổ ích. Đô-rê-mon bảo:

Mình không ngờ, quốc tế của những bạn phức tạp thật, nhưng cũng thật lí thú .Đã đến giờ Đô-rê-mon và Nô-bi-ta phải ra về. Hai cậu hẹn tôi đến mùa hè sang năm sẽ trở lại để cùng nhau tò mò quốc tế cổ tích li kì và huyền bí .

Trên đây là một bài câu chuyện tưởng tượng mà các bạn học sinh lớp 6 đã làm, các bạn nên dùng những bài văn này để làm bài tham khảo, vận dụng vào bài văn của mình. Ngoài ra các bạn có thể xem thêm chuyên mục những bài văn hay lớp 6 tại đây.

Đánh giá SAO

[Tổng:

7

Trung bình: 3.4]

Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học

Viết một bình luận

Câu hỏi mới