Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ lớp 7

Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ lớp 7 tổng hợp những bài văn hay về nụ cười của mẹ sẽ giúp các bạn có thêm tài liệu ôn tập cũng như tham khảo cách hành văn, xây dựng bài viết cũng như ý tưởng cho các bài tập làm văn môn ngữ văn lớp 7.

Bài mẫu số 1: Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ

Từ nhỏ, em luôn yêu thích những nàng công chúa với mái tóc óng mượt, chiếc váy lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp. Thế nhưng dần lớn lên, em lại cảm thấy rằng những nàng công chúa ấy chẳng ai xinh đẹp bằng mẹ của em cả. Đặc biệt là khi mẹ mỉm cười.

Mẹ của em là một nhân viên bán hàng ở siêu thị, nên công việc của mẹ luôn rất bận rộn và vất vả. Dù thế, khi nào mẹ cũng luôn nở nụ cười rạng rỡ để chào đón mọi người. Mỗi ngày, khi trở về nhà sau tám tiếng làm việc vất vả, mẹ chẳng được nghỉ ngơi, mà lao vào làm ngay việc nhà, để em có bữa cơm ngon kịp giờ học bài buổi tối. Những lúc ấy, em sẽ ngồi cạnh mẹ, trò chuyện cùng mẹ để mẹ đỡ mệt. Gần đây, khi đã lớn hơn, em còn cùng mẹ làm các công việc nhà nữa. Em nấu cơm, nhặt rau, gấp áo quần, quét nhà… Khi ấy, mẹ em cười rất tươi, đó cũng là nụ cười đẹp nhất của mẹ. Khác hẳn nụ cười công thức lúc ở cửa hàng. Nụ cười ấy đi thẳng vào tâm hồn, trái tim của em. Khiến em cảm thấy lâng lâng vì vui sướng. Những mệt mỏi tự nhiên tan đi hết cả, chỉ để lại nguồn động lực lớn lao để em càng thêm ra sức giúp mẹ làm việc. Nụ cười của mẹ có sức mạnh lớn lao như vậy đấy.

Em đã tự phong cho mình danh hiệu “hiệp sĩ bảo vệ nụ cười của mẹ”. Giống như những chàng hiệp sĩ bảo vệ công chúa trong truyện cổ tích. Em sẽ cố gắng hết sức mình để giữ cho nụ cười luôn hiện hữu trên đôi môi mẹ. Mỗi ngày, em học tập chăm chỉ, không đua đòi hay bắt chước các thói hư tật xấu. Ngoài thời gian vui chơi cùng bạn bè, em dành thời gian ở bên mẹ. Giúp mẹ làm việc nhà, cùng mẹ tâm sự, chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống. Những lần như vậy, mẹ sẽ bảo em nghỉ tay, đi học bài hoặc đi choi cùng bạn đi. Nhưng xuyên qua ánh mắt của mẹ, em hiểu được mẹ thực sự muốn nói điều gì. Mẹ cũng muốn có em ở bên cạnh, cùng mẹ chia sẻ những điều nhỏ bé thôi. Vậy nên, những lúc đó, em sẽ mỉm cười rồi tiếp tục ngồi xuống cạnh mẹ, thủ thỉ, tỉ tê những điều vụn vặt, rồi nằm sà vào lòng mẹ. Sung sướng ngắm nhìn nụ cười hiền từ, dịu dàng trên khuôn mặt mẹ, tưởng như mình bé lại như ngày xưa.

Thời gian trôi nhanh, em đã lớn lên rất nhiều, mẹ cũng theo thời gian mà già đi. Những nếp nhăn trên khóe mắt của mẹ khi mỉm cười lại càng rõ hơn. Mọi thứ đều dần thay đổi. Nhưng em biết chắc một điều rằng, tình yêu của em dành cho nụ cười dịu dàng của mẹ sẽ mãi không thay đổi. Giống như tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý mà mẹ dành cho em vĩnh viễn không phai mờ.

Bài mẫu số 2: Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ

Mẹ! Tiếng gọi đầu tiên lúc rời nôi khi còn thơ bé. Mẹ là con đò rẽ nước, xuôi ngược dòng đời, chở gánh nặng qua bao ghềnh thác. Dẫu biết con là gánh nặng của đời mẹ nhưng sao môi kia không ngừng nở nụ cười? Nụ cười ấy đối với tôi là một món quà vô giá, đã tiếp cho tôi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để vươn lên trong sống.

Từ thuở còn thơ, tôi đã có cái may mắn được nhìn thấy nụ cười của mẹ: một nụ cười tràn đầy tình cảm. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trên đời. Thật bất hạnh thay cho bao người không được ngắm nụ cười của mẹ. Đau đớn thay cho những kẻ lại vùi dập, hắt hủi nụ cười ấy. Có ai đó bảo rằng: “Nụ cười làm con người ta được cuộc gần nhau hơn”. Vâng, chính nụ cười ấy đã giúp tôi thấu hiểu hết tình thương con vô bờ bến của mẹ, một tình cảm mà không gì có thể mua được. Và nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la mà tôi không khám phá hết được. Nhưng tôi biết nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, là niềm tin, là lẽ sống của đời tôi.

Nhưng đâu phải lúc nào nụ cười của mẹ cũng giống nhau. Mỗi khi tôi ngoan, mẹ cười, một nụ cười yêu thương, vui vẻ. Nó làm tôi thấy rằng mình đã làm cái gì đó lớn lao cho mẹ. Rồi nụ cười của mẹ động viên, khuyến khích mỗi khi tôi đạt điểm cao. Nụ cười ấy làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho tôi thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Đôi lúc tôi có chuyện buồn, mẹ vẫn cười nhưng là nụ cười an ủi, vỗ về. Nụ cười ấy như ngọn lửa hồng, sưởi ấm con tim non trẻ đang lo lắng, thổn thức…

Có gì đẹp trên đời hơn thế, khi biết rằng mẹ đang ở bên tôi. Nụ cười mẹ sưởi ấm lòng tôi, đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Nhưng cũng có lúc vắng nụ cười của mẹ! Và khi ấy, tôi càng nhận ra nụ cười mẹ là một “gia tài” lớn đối với tôi…

Bài mẫu số 3: Tả nụ cười của mẹ

Người ta thường bảo, ánh sáng mặt trời là thứ chói lóa và ấm áp nhất. Nhưng riêng em thì thấy không phải vậy. Thứ luôn tỏa sáng ấm áp, đem đến cảm giác hạnh phúc, tươi vui, đối với em chính là nụ cười của mẹ.

Nụ cười của mẹ vô cùng xinh đẹp, không phải vì mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp. Vì thực ra, mẹ em có ngoại hình bình thường như bao người phụ nữ khác. Vẫn mái tóc đen, đôi mắt sáng, làn da rám nắng khỏe mạnh với bộ trang phục đơn giản. Thế nhưng, đối với em, nụ cười của mẹ đẹp như viên kim cương quý giá. Và có lẽ, trên thế giới này, bất kì người con nào cũng cảm thấy như vậy. Bởi mẹ thật sự là một thiên thần, từ trời cao giáng xuống chở che, bảo vệ cho đứa con thơ. Vậy nên, thật hiển nhiên khi em cảm thấy mẹ em đẹp nhất khi mỉm cười. Lúc ấy, khuôn mặt mẹ dãn ra, đôi mắt cong lên như vầng trăng. Đong đầy trong đôi mắt ấy là niềm vui, sự dịu dàng. Khiến em như chìm đắm vào chốn thiên đường ấy.

Mỗi khi được nhìn thấy mẹ cười, mọi mệt nhọc, lo âu trong em đều tan đi hết. Giống như một thần dược vậy. Vì thế, em luôn săn đón, mong chờ niềm vui ấy trong mỗi giây, mỗi phút. Em luôn dành thời gian để ở bên cạnh mẹ thật nhiều. Kể những câu chuyện nhỏ, múa hát, xoay quanh để ngóng chờ nụ cười của mẹ. Em cũng học làm những công việc nhà giúp mẹ, để mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn. Những khi đó, mẹ sẽ mỉm cười thật tươi, thật rạng rỡ – đó là nụ cười của niềm hạnh phúc.

Và em sẽ còn cố gắng hơn nữa, trưởng thành nhanh hơn nữa, để có thể trở thành niềm tự hào, thành điểm tựa cho mẹ. Để mẹ có thể luôn luôn luôn mỉm cười vui sướng.

Bài mẫu số 4: Biểu cảm về nụ cười của mẹ

Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ
Ðể đọc lên cho nước mắt trào rơi
Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ.

Những vần thơ cảm động ấy đã nói giúp những tình cảm thiêng liêng mà em dành cho mẹ của mình. Mẹ là người mà em vô cùng yêu quý và kính trọng. Vì vậy, điều em luôn muốn nhìn thấy nhất chính là những nụ cười của mẹ.

Mẹ em là một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu. Vì nhiều năm cực khổ, vất vả nuôi em khôn lớn, mà đôi mắt đã có nhiều vết chân chim, làn da cũng sạm đi nhiều. Nụ cười mẹ không đẹp như những cô diễn viên, ca sĩ, nhưng đối với em đó là những nụ cười đẹp nhất trên đời. Đó là nụ cười khi thấy em ăn thật ngon, khi nhìn thấy em khỏe mạnh vui chơi. Là nụ cười khi em đạt được điểm cao trong kì thi ở lớp. Là nụ cười khi em sà vào lòng mẹ, thủ thỉ kể đủ chuyện trên đời. Những nụ cười giản dị ấy, khiến em bất giác cười theo.

Thế nhưng, cũng có lúc, em thấy chán ghét nụ cười của mẹ. Đó là những nụ cười gượng, cười giả để che đi nỗi buồn của mẹ. Chính là khi mẹ bị ốm, nhưng vẫn cố mỉm cười để mọi người không lo lắng. Là khi mẹ bị khách đến mua đồ mắng là bán đắt, nhưng cũng cố cười xòa kẻo sợ mất lòng khách. Là khi, thấy em bị điểm kém, tuy rất buồn, nhưng mẹ vẫn gượng cười để an ủi, động viên em. Chính vì những điều ấy, mà em càng thêm yêu thương mẹ rất nhiều. Cả cuộc đời mẹ phải chịu nhiều vất vả. Đến cả những nụ cười cũng mang theo nhiều ưu phiền. Em chỉ mong mẹ luôn được vui vẻ, hạnh phúc. Để những nụ cười xinh đẹp ấy luôn xuất phát từ niềm vui thực sự.

Mỗi ngày, em luôn cố gắng học tập thật giỏi, thật ngoan ngoãn và lễ phép, để mẹ không phải lo lắng, phiền lòng vì em. Bởi mẹ đã có quá nhiều thứ phải lo nghĩ rồi. Những lúc ở bên mẹ, em thường kể cho mẹ nghe những câu chuyện thú vị mà mình gặp hoặc đã nghe được để mẹ cười vui. Lúc ấy, em cảm thấy lòng mình ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Đấy chính là sức mạnh từ nụ cười của mẹ.

Em yêu mẹ của em rất nhiều, vì thế em cũng yêu nụ cười của mẹ. Em sẽ cố gắng hết sức mình để giữ cho mẹ thật nhiều những nụ cười trên môi.

Bài mẫu số 5: Biểu cảm về nụ cười của mẹ

Tôi sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, bố tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Chỉ có mình mẹ tần tảo nuôi lớn tôi nên người. Hình ảnh về bố tôi chỉ được nghe qua lời kể của mẹ. Còn hình ảnh của mẹ thì luôn in đậm trong ký ức và trái tim tôi.

Tôi còn nhớ, hồi nhỏ tôi bướng lắm, khi đi học bạn bè thường trêu tôi và chế giễu tôi vì tôi không có bố. Những lúc như vậy, tôi thường im lặng và ngồi yên một chỗ. Dần dần, tôi không muốn chơi với ai cả ngoài mấy đứa bạn hàng xóm. Mẹ tôi là một người phụ nữ rất hiền lành và đảm đang. Sáng nào, mẹ cũng dậy sớm hái rau trong vườn rồi mang ra chợ bán. Đến lúc mẹ về là 7h thì tôi chuẩn bị đi học, lần nào đi chợ về mẹ cũng mua đồ ăn sáng cho tôi, hôm thì bánh mì, hôm thì xôi. Lần nào tôi hỏi mẹ ăn sáng chưa thì mẹ cũng nói là mẹ ăn rồi, thực ra thì tôi biết mẹ không dám ăn mà chỉ để phần tôi. Bởi vì số tiền mỗi buổi sáng mẹ đi chợ cũng chỉ đủ cho hai mẹ con ăn một bữa trong ngày. Đi chợ về mẹ tôi dành thời gian chăn nuôi gà, lợn để trang trải cuộc sống. Mặc dù vất vả, nhưng chưa bao giờ mẹ tạo áp lực cho tôi. Còn tôi thì lúc nào cũng cảm thấy mặc cảm về cuộc sống của mình không được bằng bạn bè.

Có một lần khi tôi học lớp 6, đứa bạn trong lớp tôi đã nói xấu tôi với cả lớp rằng tôi không có bố, tôi là một đứa hư hỏng,… Lúc đó, thực sự tôi đã không thể kìm chế được cảm xúc, nghe thấy các bạn đang thì thầm to nhỏ, tôi liền chạy đến ném hết sách vở của bạn kia xuống đất rồi tát bạn ấy một cái rất mạnh bằng hết sức của tôi mà tôi không quan tâm bạn ấy sẽ cảm thấy thế nào. Câu chuyện đã đến tai cô giáo chủ nhiệm của tôi và rồi cô hẹn mẹ tôi đến trường nói chuyện. Khi trở về nhà, mẹ tôi đã rất bực mình và quát mắng tôi rất to, lần đầu tiên tôi thấy mẹ nổi giận như vậy. Tôi cảm thấy oan ức vì tôi nghĩ rằng mình không có lỗi, tại bạn kia trêu tức tôi. Tôi đã cãi mẹ, mẹ đã tát tôi một cái, và rồi tôi đã bỏ đi. Tôi chạy ra ngoài ngõ, vừa đi vừa khóc và rồi tôi đã đi rất xa đến khi trời tối tôi cũng quyết không về nhà. Khi đó, tôi không thấy sợ gì cả vì trong lòng vẫn đang cảm thấy tức tối. Cho đến khi trời tối hẳn, tôi không biết mình đang ở đâu nữa, tôi bắt đầu thấy sợ. Nghĩ ngợi một lúc, tôi quay lại và tìm đường về nhà. Vừa đi vừa gọi mẹ mà không thấy mẹ đâu. Đi mãi tới ngõ gần nhà tôi, tôi thấy mẹ đang cầm đèn đi tìm tôi. Nhìn thấy tôi, mắt mẹ tôi bừng sáng, mẹ tôi cười rất tươi, một nụ cười rạng rỡ mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được, mẹ chạy đến ôm chặt lấy tôi và nói “cảm ơn con” rồi dẫn tôi về nhà.

Đó là lần đầu tiên tôi để ý tới nụ cười của mẹ, tôi hiểu rằng mẹ cười vì mẹ đã tìm thấy tôi. Và tôi hiểu tôi là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời của mẹ. Vậy mà trước kia tôi cứ nghĩ về hoàn cảnh gia đình và đã từng trách mẹ. Nụ cười ngày ấy của mẹ đã làm cho tôi nhận ra rất nhiều điều, tôi đã sai khi suy nghĩ và hành động dại dột như vậy.

Cuộc sống vẫn cứ êm đềm trôi đi, tôi đã trưởng thành hơn và mẹ tôi thì già hơn. Tôi đã hứa với lòng mình sẽ luôn cố gắng làm cho mẹ cười mỗi ngày bằng những nỗ lực trong học tập của tôi. Tôi trân trọng những gì mình đang có và sẽ luôn phấn đấu làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn. Cảm ơn mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này, cảm ơn nụ cười của mẹ ngày ấy đã giúp con trưởng thành hơn. Dù đã lớn nhưng con vẫn sẽ luôn là đứa con ngoan của mẹ.

Viết một bình luận

Câu hỏi mới