Hóa thân vào nhân vật ông giáo kể lại chuyện Lão Hạc sang báo tin bán chó | Văn mẫu 8

[ Văn mẫu 8 ] Sử dụng giải pháp tự thuật hóa thân vào nhân vật ông giáo kể lại chuyện Lão Hạc sang báo tin bán cậu vàng để phần nào hiểu được nỗi đau khổ của Lão cũng như tình cảm của ông giáo dành cho lão qua lời kể

Hóa thân vào nhân vật ông giáo kể lại chuyện Lão Hạc sang báo tin bán cậu vàng để thấy được tâm trạng đau khổ của Lão Hạc cũng như sự đồng cảm, thương xót của ông giáo dành cho lão được thể hiện qua những lời kể

Đề bài :

Hóa thân vào nhân vật ông giáo kể lại chuyện lão Hạc sang báo tin bán chó———–

Hóa thân vào nhân vật ông giáo kể lại chuyện Lão Hạc báo tin bán cậu vàng

Bài văn mẫu 1Những năm 1930 – 1945 xã hội thực dân nửa phong kiến bóp nghẹt đời sống của người dân lao động khiến đời sống ngày càng cơ cực lầm than không riêng gì người nông dân mà cả những tầng lớp tri thức như tôi – Ông giáo làng nghèo nàn cũng bị dồn vào mức đường cùng không có lối thoát. Câu chuyện của Lão Hạc – một hàng xóm của tôi phải bán con chó vàng yêu quý và phải tìm đến cái chết khiến tôi day dứt mãi. Ôi, một kiếp người ! Lão Hạc ở gần nhà nên tôi trọn vẹn đồng cảm thực trạng của lão góa vợ lão sống cảnh gà trống nuôi con vì không đủ tiền cho con cưới vợ con lão phấn chí đi đồn điền cao su đặc khiến lão day dứt đau đớn nhiều lần khóc vì thương con nhớ con. Lão làm thuê kiếm sống, bòn tiền vườn tích góp cho con nhưng rồi lão ốm một trận hai tháng mười tám ngày tiêu gần hết số tiền, có con chó vàng bầu bạn cũng phải tính đến chuyện bán nó. Nhưng tôi nghe lão nói nhiều lần vẫn chưa thấy bán. Làm quái gì một con chó mà lão do dự quá thế nhỉ. Thế rồi một hôm Tôi vừa sang đến sân nhà tôi lão đã thông tin ngayCậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ ! Tôi vừa hỏi cho có chuyện thì lão bật khóc : Mặt lão … xưa, cụ Nguyễn Khuyến đã từng viết : ” Tuổi già hạt lệ như xương Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan ? ” Tuổi già nước mắt thường lẫn vào trong nỗi đau kìm nén thế mà lão Hạc khóc như con trẻ. Phải chăng nỗi đau đã vỡ òa thành những giọt nước mắt, Lão cho rằng mình đã lừa một con chó. Tấm lòng lão nhân hậu quá ! Tâm hồn lão mới thánh thiện làm thế nào !Tôi định mời lão ăn khoai luộc uống nước chè tươi, một niềm vui dung dị, tìm lời an ủi lão. Rồi lão cũng nguôi ngoai nhưng khước từ lời mời của tôi. Bởi lão muốn nhờ tôi mấy việc. Việc thứ nhất là trông hộ mảnh vườn cho con trai việc thứ hai là gửi ba mươi đồng bạc lo ma sợ phiền lụy bà con lối xóm. Ôi tấm lòng của lão Hạc không chỉ dành cho con mà còn rất giàu lòng tự trọng. Đó là vẻ đẹp đáng quí ẩn dấu dưới vẻ vẻ bên ngoài tưởng như gàn dở lẩn cẩn. Từ sau hôm ấy lão Hạc sống mòn chế được món gì thì ăn món đấy. Tôi ngấm ngầm trợ giúp nhưng lão biết vợ tôi không ưa nên lão khước từ một cách gần như là hách dịch. Một lần nữa tôi càng kính trọng hơn lòng tự trọng của lão. Nhưng Binh Tư kể chuyện Lão Hạc xin bả chó đánh trộm chó. Trời ơi lão Hạc lại đổ đốn như thế này sao ? Vì miếng ăn vì cái đói mà lão tha hóa biến chất ư ? Một con người đã khác vì một con chó đã nhịn ăn để có tiền lo ma mà giờ đây đói ăn vụng túng làm liều như thế này ư, tôi đau đớn và tuyệt vọng quá .Bỗng có tiếng rối loạn bên nhà lão Hạc tôi vội chạy sang tôi không hề tin nổi : Lão Hạc dùng bả chó để tự tử. Ôi một cái chết đau đớn kinh hoàng vật vờ, lão tru tréo bọt mép, sùi ra hai mắt lăn sòng sòng đôi lúc lại giật nảy người lên một cái, một cái chết thương tâm quá ! Thì ra từ lúc bán con chó vàng lão đã bán đi niềm hy vọng sống bí mật sẵn sàng chuẩn bị cho mình cái chết. Phải chăng đó là cái chết vì con để chấm hết kiếp sống mòn, để tránh tha hóa biến chất để khẳng định chắc chắn lương tâm trong sáng ? Hỡi ơi lão Hạc ! Lão đã ra đi như thế này ư ? Đó là kiếp người nông dân bị đẩy vào bước đường cùng không có lối thoát. Xã hội này đen bạc quá ! Là người tri thức tôi phải làm gì để góp thêm phần xóa bỏ xã hội bất nhân này kiến thiết xây dựng đời sống này. Đó là câu hỏi khiến tôi day dứt và khao khát hành vi .Có thể bạn chăm sóc : Bài văn cảm nhận về nhân vật ông giáo trong truyện ngắn Lão HạcBài văn mẫu 2Cả cuộc sống Lão Hạc là một chuỗi những xấu số liên tục, dai dẳng và triền miên : vợ chết, lão sống cảnh gà trống nuôi con, khi con trai lão trưởng thành, phẫn uất vì không đủ tiền cười vợ cũng đã bỏ đi làm đồn điền cao su đặc lão sống thui thủi trong cảnh già cũng với con chó vàng .Lão Hạc quý con Vàng lắm. Chẳng gì nó cũng là một kỉ vật. Vợ lão mất đi, tổng thể những gì yêu thương lão dồn cả vào cậu con trai. Nhưng nhà lão nghèo quá, không đủ tiền cưới vợ cho con, con lão bỏ đi. Cậu Vàng lúc này có khác gì cậu con trai quý tử của Lão. Lão chăm sóc cho nó chu đáo lắm. Lão ăn gì cũng cho nó ăn theo. Cậu Vàng lớn nhanh và cũng rất trung thành với chủ với chủ. Nhưng rồi những trận ốm nặng khiên lão tiêu hết cả chỗ tiền bòn. Lão đành bán chó. Chuyện tưởng chỉ đơn thuần như vậy như người ta bán đi con vật nào đó trong nhà. nhưng với Lão Hạc, chuyện bán con vàng là to tát lắm .Tôi hiểu. tôi biết vì sau khi bán con chó vàng ông đã sang báo tin cho tôi. Lão cố làm ra vẻ nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão cứ ầng ậng nước. Lão đau xót thật. Nỗi đau của Loac khiến tôi còn cảm thấy không xót xa bằng năm quyển sách mà tôi cho đó là vật tùy thân hồi trước. Tôi chẳng biết nói gì cả, hỏi cho có chuyện :- Thế nó cho bắt à ?Không ngờ nó lại đụng đến nỗi đau đang chỉ chực dâng lên và cứ thế là mặt lõa tự dưng co dúm lại. Những nếp nhăn xô vào nhau, ép cho nước mắt chảy ra … lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc. Bộ dạng lão trông thật là tội nghiệp. Những giọt nước mắt khó khăn vất vả tưởng không hề có ở cái tuổi gần đất xa trời đã rơi vì thấy mình có lỗi với chú chó vàng. Lão khóc như đứa con nít giận dỗi vì bị ai đe nẹt và quát mắng .Tôi cảm thấy bồi ngồi khi ngồi nghe lão kể. Lão kể chuyện bán chó mà thực ra là để tự xỉ vả mình. Lão nói : .. ông giáo ơi .. ! Nó có biết gì đâu .Một câu chửi thề, một lời tự trách, con chó được lão hạc coi như một đứa con mà mình chẳng khác gì một ông già chuyên lừa lọc. Lõa tưởng tượng trong ánh mắt của con Vàng lúc nó bị trói chặt cả bốn chân là một lời trách móc nặng nề. : A ! Lão già tệ lắm ! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à ?Lời tự vấn chứng tỏ lão đã dằn vặt mình lắm .Thế rồi Lão cũng nguôi dần nhờ sự động viên, khuyến khích thêm chút an ủi của tôi. Thôi thì đằng nào nó cũng chết rồi. Lão chua chát bảo Kiếp con chó là kiếp khổ, thì ta hóa kiếp cho nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút ít … kiếp người như kiếp tôi ví dụ điển hình .Câu nói của Lão chua xót biết bao. Chắc gì cái kiếp của lão đã sung sướng hơn kiếp chó. CÒn lõa vẫn phải sống kiếp người mà nào có ra gì. Và rồi đây, cái chết của lão đâu có nhẹ hơn cái chết của cậu Vàng .

Tình yêu của Lão Hạc đối với cậu Vàng không đơn giản là thứ tình yêu dành cho con vật. cậu Vàng là kỉ niệm, là nơi duy nhất lão ngày ngày tâm sự chuyện mình. Nói chuyện với cậu, lão có cảm giác như đang được gần cậu con trai yêu quý. CHính điều kiện này khiến tôi – một nhà tri thức nghèo, và các bạn dễ dàng hiểu được tại sao lão Hạc lại dằn vặt và đau đơn khi bán chó.

Tham khảo thêm : Phân tích nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn Lão HạcBài văn mẫu 3Tôi là một thầy giáo nghèo sống an phận trong làng. Mọi người gọi tôi bằng cái tên thân thương : “ ông giáo ”. Là một người tri thức, không sung sướng gì hơn những người khác, nhưng sống giữa những người nông dân trong cái tình cảnh đói kém, mất mùa những năm 1943 như thế này tôi không khỏi đau lòng, xót xa cho số phận những người đồng bào lao khổ. Người khiến tôi phải tâm lý nhiều nhất là lão Hạc – một ông lão sống cô độc gần nhà tôi. Tôi không thể nào quên được hình ảnh của lão khi chiều qua lão đến nhà tôi báo tin bán con chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ tột độ. ”- Vừa nhìn thấy tôi lão đã báo ngay :- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ !Tôi hơi giật mình hỏi lại :- Cụ bán rồi ?Lão gật gật :- Bán rồi ! Họ vừa bắt xong .Lão cố làm ra vẻ vui tươi. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót xa năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Lão đã đau đớn lắm khi bán đi con chó ấy. Không đành lòng nhìn lão khổ sở thế kia, tôi hỏi :- Thế nó cho bắt à ?Tôi hỏi cho có chuyện vậy thôi nhưng không ngờ … Mặt lão đùng một cái co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc … Giọng lão méo mó, tội nghiệp :- Khốn nạn … Ông giáo ơi ! … Nó có biết gì đâu ! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai chân sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bô ” n chân nó lại. Bấy giờ “ cu cậu ” mới biết là “ cu cậu ” chết ! Này ! Ông giáo ạ ! Cái giống nó cũng khôn ! Nó cứ làm giống như nó trách tôi ; nó kêu ư ử, nhìn tôi, như muốn bảo tôi rằng : “ A ! Lão già tệ lắm ! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này à ? ”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó !Lão nức nở thều thào một hơi dài như mong ước sẻ chia nỗi đau. Tôi cũng có phần luống cuông : nhìn người khác thút thít, đau đớn mà không giúp được gì tôi thấy mình mang tội. Tôi lắp bắp mấy lời an ủi :- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu ! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt ! Ta giết nó chính là hóa kiếp cho nó đấy, hóa kiếp để cho nó làm kiếp khác .Nhưng lại như lần trước, lời an ủi của tôi chỉ càng làm lão nghĩ ngợi hơn. Lão chua chát bảo :- Ông giáo nói phải ! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra sung sướng hơn một chút ít … kiếp người như kiếp tôi ví dụ điển hình ! …Nghe lão nói, tôi cũng rùng mình chua chát cho chính thân phận của mình nữa. Tôi ngùi ngùi nhìn lão, bảo :- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ. Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng ?Gương mặt lão tê dại đi, đôi mắt đã đục màu như nhìn đăm đăm vào chốn nào đó :- Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng ?

Câu hỏi của lão còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Lúc đó, tôi đã lảng đi bằng một câu đùa để mời lão ăn khoai uống nước. Nhưng giờ đây, ngồi lại một mình, tôi lại đem câu hỏi ấy ra để tự vấn lòng mình. Chao ôi! Đồng bào tôi trong cái tối đất tối trời của xã hội còn bao người đau khổ, lầm than như thế? Mà đời tôi cũng có khác gì đâu? Nhưng tôi lại thấy lóe lên trong lòng một tia sáng của niềm tự hào, niềm tin: đồng bào tôi tuy đói khổ, nghèo nàn nhưng vẫn giữ trọn vẹn nhân cách. Nỗi đau của lão Hạc là nỗi đau của tình thương và lòng tự trọng, nỗi đau của một tâm hồn cao đẹp…

——

Trên đây là một số bài văn mẫu sử dụng phương pháp tự thuật hóa thân vào nhân vật ông giáo kể lại chuyện Lão Hạc sang báo tin bán con chó. Với phương pháp nghệ thuật này phần nào giúp các em cảm nhận được tình cảm, sự thấu hiểu của từng nhân vật trong tác phẩm qua lời kể. Qua đó dễ dàng hơn trong việc sử dụng ý văn để viết bài sao cho chân thật nhất. Chúc các em học tốt môn văn mẫu lớp 8.

Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học

Viết một bình luận

Câu hỏi mới