Bài văn mẫu Đóng vai Xiu kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng đã được Học247 biên soạn và tổng hợp. Bài văn mẫu này gồm có 3 phần: sơ đồ tóm tắt gợi ý, dàn bài chi tiết và bài văn mẫu. Hi vọng với bài văn mẫu này, các em sẽ có thêm tư liệu để tham khảo khi làm văn đóng vai nhân vật kể lại câu chuyện hay và sáng tạo nhất. Ngoài ra, để làm phong phú thêm kiến thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Cảm nghĩ về nhân vật Giôn-xi trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng.
1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý
2. Dàn bài chi tiết
a. Mở bài:
– Giới thiệu sơ lược về bản thân
Bạn đang đọc: Đóng vai Xiu kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng
+ Tôi là một họa sỹ trẻ, tên Xiu + Tôi cùng thuê nhà trọ với cô bạn Giôn – xi và cụ Bơ – men.
b. Thân bài:
– Kể về bản thân : + Là bạn cùng phòng với Giôn – xi + Luôn lo ngại cho bệnh tình của Giôn – xi + Yêu Giôn – xi tha thiết. + Chăm sóc Giôn – xi tận tình như người chị, người mẹ + Luôn san sẻ những niềm vui nỗi buồn cùng Giôn – xi – Người bạn Giôn – xi tội nghiệp + Hoàn cảnh : là một cô họa sỹ trẻ, mắc bệnh phổi và nghèo túng + Dáng vẻ : cặp mắt mở to, thẫn thờ nhìn tấm mành .. + Giọng nói thều thào. + Có tâm lý xấu đi : khi những chiếc thường xuân ngoài kia rụng hết, sự sống của cô cũng sẽ chấm hết. – Tình huống giật mình : chiếc lá vẫn còn trên cây + Sáng ngày hôm sau, khi tôi mở tấm mành cửa, chiếc lá vẫn ngoan cố bám trụ trên tường. + Giôn – xi đã tươi tỉnh trở lại, bệnh tình thuyên giảm. + Tôi sung sướng đến vô cùng. – Được tin cụ Bơ – men chết vì sưng phổi + Tôi và Giôn – xi khóc nấc lên khi biết được bí hiểm về chiếc lá thường xuân vẫn còn ngoài hành lang cửa số. + Cụ Bơ – men với trái tim nhân hậu đã cứu lấy đời của cô gái trẻ Giôn – xi. + Chúng tôi biết ơn cụ vô cùng.
c. Kết bài:
– Cụ Bơ – men đã ra đi nhưng siêu phẩm chiếc lá kia vẫn còn mãi. – Tôi và Giôn – xi cố gắng nỗ lực sống và hoạt động giải trí nghệ thuật và thẩm mỹ để không phụ sự hi sinh của cụ.
3. Bài văn mẫu
Đề bài: Em hãy đóng vai nhân vật Xiu kể lại truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng.
Gợi ý làm bài :
3.1. Bài văn mẫu số 1
Là một họa sỹ tôi – Xiu thường đi rất nhiều nơi để tìm cảm hứng sáng tác đang phác họa bức tranh bỗng một chiếc lá rơi vèo đậu trên giá vẽ khiến tôi bồi hồi xúc động nhớ lại chuyện Chiếc lá cuối cùng xảy ra cách đây mấy năm về trước. Ngày ấy tôi còn rất trẻ cùng người bạn Giôn xi Tôi cùng cụ Bơ-men sang buồng bên sợ sệt nhìn cây thường xuân chẳng nói thành lời nhưng trong tâm lý tôi rối bời bao xúc cảm. Chiếc lá cuối cùng đêm nay sẽ dụng thôi. Giôn xi sẽ ra đi ư ? Tôi sẽ mất đi một người bạn, một người em tri kỉ, đau lòng quá ! Tôi phải làm gì đây để giành giật em từ tay thần chết ? Nuốt nước mắt vào trong tôi chỉ biết chăm nom động viên an ủi Giôn xi để em nghĩ lại. Khi tôi vừa chợp mắt được một tiếng đồng hồ đeo tay choàng tỉnh dậy đã thấy Giôn xi thức giấc tự khi nào, em thẫn thờ nhìn về phía hành lang cửa số thều thào ra lệnh bắt tôi phải kéo mành lên khuôn mặt em hốc hác nước da xanh như tàu lá chẳng còn sức sống. Tôi nói gì có vẻ như em cũng chẳng nghe thấy chẳng chú ý đến tôi nữa. Miễn cưỡng tôi đành lờ đờ lê bước về phía hành lang cửa số vừa kéo mành vừa cầu chúa trời phù hộ “ Hãy thương xót tương hỗ chúng con đừng để chiếc lá cuối cùng rụng xuống. Đừng khiến con mất Giôn xi ”. Ô kìa ! Lạ chưa chiếc lá cuối cùng vẫn còn đã phải chăng lời cầu khuẩn của tôi đã thấy chúa trời. Thật là tuyệt ! Chiếc lá gan góc treo bám vào cành chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Tôi quay lại nhìn Giôn xi em cũng đang trân trân nhìn chiếc lá có lẽ rằng trong lòng em đang có nhiều chuyển biến về nhận thức tình cảm. Khuôn mặt Giôn Xi giần tươi tỉnh lại, em nói với tôi. Tôi sung sướng quá ôm choàng lấy em niềm hạnh phúc thật giật mình. Khi bác sĩ đến khám bệnh cho Giôn xi Tôi kiếm cớ lẻn ra ngoài đôi bàn tay run lên vì sợ hãi, phải nghe những tin không lành khi bác sĩ cầm lấy tay tôi. Nhưng không ngờ tin đến thật vui, những kỳ vọng. Nhưng tôi choáng váng nghe tin cụ Bơ-men chết vì sưng phổi. Tôi ôm lấy Giôn xi và kể cho em bí hiểm về chiếc lá … Hai chị em tôi khóc nức lên, hằng ngày cụ sống bí mật là thế mà ai biết được chứa đựng bên trong lại là một trái tim nồng nàn yêu thương, 40 năm mơ ước về siêu phẩm mà cụ chưa triển khai được giờ đây cụ có biết mình đã hoàn thành xong siêu phẩm không ( Hình ảnh, thật đến mức, …, cứu sống một người và cướp đi người tạo ra nó, là mẫu sản phẩm tạo ra từ kĩ năng mà còn từ … ) Giờ đây cụ Bơ men đã yên nghỉ ở một quốc tế khác cả tôi và Giôn xi đã trưởng thành trong nghề để xứng danh với sự hi sinh của cụ Bơ men. Chúng tôi quyết định hành động đi nhiều nơi đem nghệ thuật và thẩm mỹ chân chính ship hàng đời sống con người. Cảm ơn cụ ! Cảm ơn tấm lòng vĩ đại, đức hi sinh cao quý của cụ ! Đã cho chúng tôi bài học kinh nghiệm nhân văn thâm thúy.
3.2. Bài văn mẫu số 2
Sáng hôm ấy, tôi vừa tỉnh dậy thì thấy Giôn-xi đang thẫn thờ nhìn tấm mành trùm kín hành lang cửa số và thều thào ra lệnh : – Kéo nó lên, em muốn nhìn. Tôi lo ngại kéo tấm mành lên. Nhưng, ô kìa ! Sau một đêm mưa tuyết kinh hoàng, vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám trên bức tường gạch. Chiếc lá cuối cùng vẫn chưa rụng. Giôn-xi nói với tôi : “ Em cứ tưởng là nhất định trong đêm qua nó đã rụng. Em nghe thấy gió thổi. Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cũng lúc đó thì em sẽ chết ”. Tôi hoảng loạn cúi xuống sát gối Giôn-xi, nói như van xin : “ Em thân yêu, em hãy nghĩ đến chị. Chị sẽ làm gì đây nếu không còn em nữa ? ”. Giôn-xi không vấn đáp. Cô đang nghĩ đến cái chết sắp đến đưa cô đi. Ngày hôm đó trôi qua và ngay cả trong ánh hoàng hôn, tôi và Giôn-xi vẫn trông thấy chiếc lá thường xuân đơn độc níu vào cái cuống của nó trên tường. Rồi đêm buông xuống và gió mùa lại ào ào, mưa tuyết vẫn đập mạnh vào hành lang cửa số nơi Giôn-xi nằm, Tôi thầm nghĩ không biết số phận của chiếc lá và cô bạn thân yêu sẽ ra sao đây ? … Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng thì Giôn – xi lại ra lệnh kéo mành lên. Thật tàn tệ nhưng … thật lạ quá ! Tôi không tin vào mắt mình nữa ! Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó ! ? Tôi thấy Giôn-xi nằm nhìn chiếc lá hồi lâu. Rồi Giôn-xi gọi tôi khi tôi đang quấy món cháo gà trên lò hơi đốt và nói với tôi những câu rất lạ : – Em thật là một con bé hư, có phải không chị Xiu thân yêu ? Có một cái gì đó đã làm cho chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó để cho em thấy rằng mình đã tệ như thế nào. Muốn chết là một tội. Cố nói líu ríu với tôi như một đứa em gái nhỏ làm nũng chị : – Giờ thì chị hoàn toàn có thể cho em xin tí cháo và chút sữa pha ít rượu vang đỏ và – khoan “ chị hãy đưa cho em chiếc gương tay trước đã, rồi xếp mấy chiếc gối lại quanh em, để em ngồi dậy xem chị nấu nướng. ”
Sau đó một tiếng đồng hồ, Giôn-xi nói với tôi trong ánh mắt tươi vui chưa từng có:
Xem thêm: Dàn ý Phân tích bài thơ Nhớ rừng
“ Chị Xiu thân yêu ơi, một ngày nào đó em hy vọng sẽ được vẽ vịnh Na-plơ. ” Buổi chiều bác sĩ tới khám bệnh cho Giôn-xi. Khi tiễn ông ra về, ông cho biết bệnh tình của Giôn-xi đã giảm “ được năm phần mười rồi ” ; và hôm sau, ông nói với tôi : “ Cô ấy khỏi nguy hại rồi, chị đã thắng ”. Tôi biết có công của tôi, công của bác sĩ, nhưng cái sức mạnh hầu hết đã kéo Giôn-xi để giữ cô lại với đời sống chính là chiếc lá thường xuân cuối cùng đã không rụng xuống sau hai đêm mưa tuyết kinh hoàng, sau hai lần Giôn-xi ra lệnh kéo mành lên. Không phải chiếc lá thật mà là chiếc lá cuối cùng do cụ Bơ-men vẽ – một siêu phẩm cụ để lại trước khi qua đời để cứu sống cô, mà sau đó tôi mới biết và đã kể lại cho Giôn-xi nghe. — – Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp — –
Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học