kể lại một trải nghiệm với người bạn thân của em

kể lại một trải nghiệm với người bạn thân của em

2 bình luận về “kể lại một trải nghiệm với người bạn thân của em”

  1.                                                          BÀI LÀM 
    Cuối tuần vừa rồi, em đã có một trải nghiệm tuyệt vời với người bạn thân của mình, đó chính là đi đạp vịt ở Hồ Tây.
    Trước đó, chúng em đã xem được một video rất thú vị của các cặp bạn thân cùng nhau đi đạp vịt. Thế là chúng em đã lên kế hoạch để cùng đi chơi. Sáng chủ nhật, sau khi ăn sáng, chúng em cùng đến hồ trong tâm trạng phấn khởi. Thời tiết có nắng nhẹ, rất ủng hộ cho chuyến vui thú này của chúng em. Mua nước và thuê vịt xong xôi, chúng em bắt đầu trải nghiệm của mình.
    Lúc đầu, chúng em khá phấn khích nên đạp loáng cái đã ra giữa hồ. Cảm giác lâng lâng rất vui, ngồi trong vịt, chúng em thích thú trò chuyện. Nhưng một lát sau, trời trở gió, sắp có mưa dông. Chúng em hốt hoảng đạp vịt về bờ. Nhưng một phần do lo lắng, một phần có gió to nên hồ đẩy sóng, nên việc di chuyển trở nên nặng nề hơn. Lúc chúng em vào gần bờ, mưa dần nặng hạt, thật may có các chú ở đó cổ vũ và kéo dây ở vịt giúp nên chúng em vào bờ an toàn.
    Thật là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt, mà mãi đến lúc trở về nhà em cũng vẫn thấy hồi hộp vô cùng!
                                               NHỚ CHO MÌNH 5 SAO NHÉ BẠN !
                                                            MÌNH CẢM ƠN Ạ

    Trả lời
  2.        Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Bầu trời trong xanh có vài gợn mây màu trắng xóa, tựa như những bông tuyết động lại lâu ngày trên bầu trời. Mấy hôm nay trời không mưa, cũng không nắng lắm. Hôm nay lại nổi nắng lên như muốn báo hiệu một điều gì đó. Chắc phải là gì đó đặc biệt lắm!
                    Như mọi hôm, tôi lần giờ quyển sách dày cộm có tên “54 vị Hoàng đế Việt Nam” ra xem. Nhưng kỳ lạ, thay vì đọc mục “Lý Thánh Tông (Lý Nhật Tôn)” như đã đánh dấu, lòng tôi lại có cảm giác khó chịu. 
                    Tôi nhắm nghiền đôi mắt lại, bắt đầu khơi dậy thứ mà ông bà tôi gọi là “linh cảm”….
                   Trong một nền màu đen, dần hiện ra một dòng chữ nhỏ rồi lại biến mất trong chốc lát. Tôi cố gắng tập trung cao độ để khiến dòng chữ hiện ra một lần nữa. Lần này thì tôi thành công, dòng chữ hiện lâu hơn một tí và tôi có thể thấy. Chỉ vẻn vẹn vài chữ: “泰德,廣忠”. 
                     Đây rõ ràng là một dòng chữ tiếng Trung, tôi chỉ biết chút ít về tiếng Trung nhưng cũng có thể dịch ra được, nó có nghĩa là “Thái Đức, Quang Trung”. 
                      Tôi ngạc nhiên trước những gì mình đã dịch ra được. Đây là niên hiệu của hai vị vua nhà Tây Sơn kia mà. Linh cảm chỉ mách bảo thế, tôi vẫn chưa hiểu lắm. Trước đây, tầm 1 năm, linh cảm của tôi cũng đã hiện lên một lần. 
                        Đó là trước kì thi Flyers, nó mách bảo tôi nên học gì. Và nó luôn luôn đúng, ra thì, tôi trúng phóc 15 khiên.
                        Nhưng đã khá lâu kể từ ngày hôm đó xảy ra, tôi không nói với ai cả, bởi tôi nghĩ đó là sự mê tín dị đoan. Nhưng hôm nay nó lại xuất hiện khiến tôi lo lắng một cách khó hiểu. 
              Tôi cứ theo linh cảm mà làm. Lần giở quyển sách rat rang Thái Đức Hoàng đế Nguyễn Nhạc và Quang Trung Hoàng đế Nguyễn Huệ, đọc suốt giờ ra chơi….

    2.
                 Hôm sau, trường chúng tôi tổ chức đi Suối Tiên. Đi vòng cái thành phố to lớn khiến tôi chóng mặt. Đến Đền Hùng, tôi thấy có một ông bác bán kem, tôi định móc tiền ra mua thì Công Giang mua luôn 3 que, một cho Giang, hai cho Phú, và que thứ 3 cho tôi. Cám ơn nhiều nha! Lúc đó mình rất thèm luôn á! 
                 Trên xe, có khá nhiều trò chơi nhưng tôi lại chẳng tham gia vào một trò nào. Cứ mỗi lần muốn giơ tay thì tôi lại chần chừ, khó điều khiển chính bản thân mình. Tôi quay mặt ra cửa sổ và nghĩ về câu chuyện ngày hôm qua.
                  Vài chục phút sau đó, chúng tôi đã đến Suối Tiên. Tôi nhắm mắt và hít thở không khí. Chúng tôi tham quan 18 tầng địa ngục để rồi té một đám như bị ma kéo chân. Chính xác là đại đa phần ai cũng bị “ma” kéo chân. 
                   Lúc bước vào nhà ma, ai cũng mang trong mình một tâm trạng hồi hộp, tôi có cảm tưởng như mình đang đi giữa một lò thang biết than thở! Cái hơi nóng của từng thành viên toát ra khiến tôi chảy mồ hôi hột.
                   Giọng nói của từng thành viên hòa quyện với tiếng la hét phát ra từ trên…cái loa trên đầu, nghe mà tôi có cảm giác như mình đang đi giữa đám người chết chứ không phải sống nữa. 
                   Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên, tôi bị một bàn tay lạnh toát nắm vào chân khiến tôi lạnh cả sống lưng. Ôi chao, ma quỷ gì tầm này! Ông bà tôi đã thường dạy vậy thôi. Mặc dù sống trong xã hội phong kiến nhưng bà cố tôi không hề bị chi phối bởi “ma quỷ” như các vua chúa thường tưởng tượng. 
                  Nghĩ thế, tôi dẫm vào bàn tay đang nắm chân trái mình cho bõ ghét, tôi hết lạnh sống lưng khi nghĩ đến bà tôi. Nhưng có gì đó sai sai. Sau  khi tôi dẫm xong, một tiếng kêu ai oán lòng người thét lên: “Aaaaaaaa!!!!!!! Má ơi cứu con đi! Đau quá à! Ai dẫm tay tôi vậy nè?”. 
                Cái gì nhỉ? Ma biết nói hả? Mặc kệ tôi đang nghĩ cái gì. Con ma đó ung dung kéo chân tôi. Trong lúc tôi hoảng, tôi đã hét lên một tiếng kêu muốn bể nóc nhà: “Mẹ oiiiiiiiii!”. 
                 Sau đó, Hương Giang đi bên cạnh tôi cũng đâm hoảng, cô nàng nắm mớ tóc đã buột gọn gàng của tôi và giật ngược lên, khiến tôi càng hét to. Hoảng quá, Giang bỏ mớ tóc tôi ra và….Bùm, tôi té dập mặt xuống đất, may là tôi có đeo khẩu trang chứ không chắc cái cằm tôi lở loét quá. Lúc ấy, tôi thầm nghĩ như thế. 
                Nhưng tôi chưa kịp cảm thấy may mắn bao lâu thì tôi phát hiện ra một cái giật thót tim. Cánh cửa của một ngục tù đang dần mở ra, một bàn tay dần thò ra khỏi cửa. 
                Tôi cố vùng dậy để chạy thoát nhưng không thể ngồi dậy nổi. Bởi lẽ, khi nãy tôi té, vì nắm tay nhau nên một đứa té là cả đàn té. Giang, An và hàng tá đứa khác đang nằm trên lưng tôi. 
               Tôi cố hết sức vùng dậy để “tẩu thoát”. Chẳng phải ông bà ta đã từng nói: “Tẩu vi thượng sách” hay sao? Thế nên, theo lời tổ tiên là chắc chắn nhất. Tôi chạy một lèo đến chỗ cô Lan, và sau đó nhắm mắt đi cạnh cô ra khỏi nhà ma. 
               Cuối cùng, tôi thấy có tượng chị Hằng ở gian cuối cùng. Chắc là họ đã được siêu thoát. Không chắc là họ được siêu thoát hay chưa chứ đôi vở tôi nó “độn thổ” ra ngoài nằm luôn rồi!
               Ra đến bên ngoài thật là dễ chịu. Tôi mà gặp được người nào bày ra cái loại “ma quỷ” thì chắc tôi phải bái người đó làm “sư phụ” quá. Trò gì mà khiến con nhà có giáo dưỡng, trước nay được nuông chiều, chưa từng sợ bất cứ thứ gì nay lại bị một đống đứa “leo lên đầu mình ngồi” theo đúng nghĩa đen. 
                Bỗng tay của tôi có gì đó khang khác. Ôi chao. Một thứ gì đó màu đỏ đang loang trên tay tôi. Đó là máu. Nó chảy từ khi nào nhỉ? Có lẽ từ khi tôi té chăng? 
                 Mặc dù nó khá đau nhưng để lại một kỉ niệm đáng nhớ. Như muốn “in đậm dấu ấn” của chính mình. Đánh dấu rằng ngày hôm nay đã trải qua những sự kiện để lại những dấu ấn khó phai.
    @lethuytiensuny3

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới