kể về 1 trải nghiệm buồn của em ko chép mạng ai làm nhanh và hay nhất em sẽ cho 1c.ơn,5 sao,ctlhn

kể về 1 trải nghiệm buồn của em
ko chép mạng
ai làm nhanh và hay nhất em sẽ cho 1c.ơn,5 sao,ctlhn

2 bình luận về “kể về 1 trải nghiệm buồn của em ko chép mạng ai làm nhanh và hay nhất em sẽ cho 1c.ơn,5 sao,ctlhn”

  1.              Bài làm(người lớp 9 nên là viết sẽ hơi già dặn)
       Mọi người luôn thấy tôi là người vui vẻ, hoạt bát, năng động bên ngoài nhưng có lẽ là đôi khi không phải như người khác tưởng. Tôi cũng đã có những khoảnh khắc, vui đến phát khóc. Và có những lúc, buồn đến mức sưng mắt, khiến tôi không thể thôi quên được.
    Chào tôi của lớp 6, quay lại lúc học tiểu học thôi. Những khoảng thời gian đẹp đẽ với bao kỉ niệm: ngày đầu đi học, lần đầu làm quen bạn mới, lần đầu biết tới ngôi nhà thứ hai và lần đầu biết tới bạo lực học đường.
       Đó là khoảng lớp 4 thôi, tôi là một học sinh học giỏi, nhưng cũng chẳng nhất lớp tôi. Nhưng có nhiều người ga tô. Và cũng nhiều bạn. Tính tôi hiền, luôn tươi cười, lạc quan, chơi với nam nữ bình đẳng. Nhưng có mấy người không thích thế. Họ không trả đũa bình thường, mà cứ thích làm ngầm. Làm gì cũng bị ghét, ghét mà cười đểu, trông nhìn kiểu khinh khinh người. 
      Đỉnh điểm nhất là một hôm, đang chơi bình thường, xong một người tên Linh bị thua, tôi thắng. Nó quay sang nói tôi:
    -Chơi cái *** gì thế?
    Tôi vẫn cứ giải thích rằng trò chơi thôi mà, giải trí chút thôi.
    Nhưng Linh cứ xấn xược mà nói:
    -Thắng lại còn ra vẻ. Thích gây sự à?
      Vừa nói, Linh túm lấy cổ áo của tôi, trừng mắt nhìn thẳng. Tôi lúc này cũng đã hơi sợ rồi. Sợ lắm. Bản thân lúc đó tôi biết là Linh cũng là người ghét mình.
      Rồi bỗng dưng, Linh đấm thẳng vào ngực tôi trước sự chứng kiến của mọi người. Ai cũng bất ngờ, nhưng chẳng ai lại gần tôi cả. Bản thân bây giờ đã bật khóc thành tiếng, không chịu được mà đứng lên, đánh trả lại. Nhưng không có hê hấn gì đến Linh. 
      Linh cười cợt, nhìn tôi, lè lưỡi trêu chọc: “Yếu quá!” Tôi đã phải chịu tủi nhục như nào chỉ vì chơi thắng. Rõ ràng là tôi không chơi xấu mà.
      Trưa đó, tôi đã định bỏ về nhà, nhưng cô giáo đã cản lại. Cô vẫn không hay biết gì về chuyện vừa nãy. Mấy đứa đứng ngoài cuộc kể lại thì thêm chi tiết này, bớt chi tiết nọ. Tôi nghẹn ứ cô họng, không thể nói thành lời. Về nhà kể chuyện cho bố mẹ nghe, bố mẹ cũng an ủi phần nào. Nhưng nhà trường không ai biết về việc này, vì có xem cam đâu.
      Sau lần đó, tôi đã tự hứa với lòng mình, phải học thật giỏi, để thi vào được trường cấp 2 tốt hơn, tránh mặt những người kia. Lớp 5, trường có cho học sinh thi Olympic Tiếng Anh cấp quận, tôi được giải khuyến khích. Tôi đã thi vào trường Lương Thế Vinh, và kết quả là đã được học bổng 25% học phí năm đầu tiên. Nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi học ở đấy, trường dân lập quá đắt tiền, tôi vẫn phải quay về trường gần nhà, đến bây giờ. Nhưng, tại ngôi trường này, bản thân đã và đang nỗ lực hơn nữa để tiếp tục tiến tới ước mơ xa vời: Đỗ trường cấp 3 chuyên Nguyễn Huệ.
      Có lẽ, vẫn sẽ có nhiều người không tin câu chuyện này, nhưng đó là sự thật đấy. Hiện nay, người mà các bạn thấy là một người đã cực kì trưởng thành, phải nói đúng là già trước tuổi quá nhiều. Tôi cũng không phủ nhận nếu bạn có nói rằng tôi xấu, tôi ngu, tôi học kém. Nhưng cực kì phẫn nộ khi nghe lời nói đó nói với người khác. Mong mọi người sau chuyện này có thể thông cảm đến những người gặp bạo lực học đường, họ thực ra không có xấu tính đâu.

    Trả lời
  2. chắc chắn ai cung từng mặc sai lầm một trong số đó là tôi tôi tên là đặng tiến đạt tôi có một người bạn tên là hoa 
    Chơi thân là thế, nhưng mọi người thường bảo tôi với Hoa như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa hiền lành, ít nói, trầm tính và chắc chắn, còn tôi thì lại khá tinh nghịch, trong người lúc nào cũng có dư thừa năng lượng, gặp ai đều có thể nói chuyện thoải mái.Cô rất buồn rằng trong lớp ta có hiện tượng chép bài của nhau, đó là của Lan và Hoa, cô cho cả hai bạn 3 điểm, nếu các em có gì thắc mắc thì sau giờ học lên gặp cô.Tôi sững sờ, còn Hoa mắt nhòe đi khi nhận bài kiểm tra của mình. Tôi vô tâm nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm thôi mà, sau giờ học mình sẽ xin lỗi nó sau. Lúc tan học, Hoa chẳng đợi tôi về cùng mà đi trước. Mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm rằng Sao hôm nay Hoa lại không học bài nhỉ, mọi khi cậu ấy chăm lắm mà.Bây giờ, tôi mới ân hận và hiểu ra lỗi lầm của mình. Vì vô tâm mà tôi đã làm tổn thương Hoa. Chẳng biết làm gì khác, tôi vội vàng chạy đuổi theo Hoa để xin lỗi. Bắt kịp Hoa, tôi nói bằng giọng hổn hển chẳng ra hơi:
    em rất hối hận trước tìn huống đó

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới