Viết doạn văn trải nghiệm của em viết mau

Viết doạn văn trải nghiệm của em viết mau

2 bình luận về “Viết doạn văn trải nghiệm của em viết mau”

  1. chắc chắn ai cũng có trải nghiệm của mình em cũng thế trong năm học vừa qua trogn lớp 6 đã khiến em thay đổi rất nhiều làm em thay đổi.
    em là một người không giỏi về môn thể dục Hôm đó, em được học với thầy giáo mới đến là thầy Hùng. Như thường lệ, khi các bạn chơi bóng chuyền ở trên sân, em lại đứng bên cạnh quan sát và đi nhặt bóng giúp các bạn. Thấy thế, thầy Hùng đã tiến lại và đề nghị em cũng hãy vào sân chơi cùng các bạn. Nghe vậy, em đã rất ngạc nhiên và có chút sợ sệt. Tuy nhiên, thầy vẫn cương quyết yêu cầu em ra sân bóng. Mới đầu, em cứ lóng ngóng tay chân, chẳng đỡ được một lượt bóng nào. Nhưng thầy Hùng vẫn không e ngại, mà kiên nhẫn chỉ cho em. Các bạn trên sân cũng kiên nhẫn đứng chờ, như một lời cổ vũ thầm lặng. Và thế là, đến cuối buổi tập, em đã thành công đỡ được hơn mười lượt bóng, thậm chí ghi được một điểm. Điều đó thực sự rất tuyệt vời, khiến em hạnh phúc vô cùng. Thì ra, em cũng có thể chơi bóng như các bạn, chứ không phải là không thể.
    Sau hôm đó, em dần tự tin và chăm chỉ hơn. Em dành thời gian mỗi buổi chiều tối để chạy bộ và rèn luyện sức khỏe. Nhờ vậy, em dần hòa nhập vào những buổi chơi bóng ở lớp cùng các bạn. Tất cả chính là nhờ vào trải nghiệm tuyệt vời hôm ấy.

    Trả lời
  2. Ai trong mỗi người chúng ta đều trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, suốt cuộc đời không thể nào quên. Em cũng vậy, em cũng có những kỉ niệm mà suốt đời em không thể nào quên đó chính là lần đầu em tập đi xe đạp.
    Hồi đó em học lớp 1 bắt đầu được bố mua cho một chiếc xe đạp màu xanh để rèn luyện sức khỏe. Bố em bảo ngày nào cũng tập luyện thì con sẽ đi được thành thạo. Buổi chiều hôm đó đi học về, em vui mừng khi thấy có một chiếc xe đạp trên sân nhà em mà em đã mơ ước từ lâu. Lần đầu được bố tặng cho một món quà lớn, em vô cùng háo hức. Hôm ấy, em hăm hở dắt xe ra tập đi. Nhưng em chỉ dám dắt xe đi lòng vòng quanh sân, em chưa dám ngồi lên xe vì sợ ngã.Cuối cùng em cũng đã mạnh dạn ngồi lên yên xe đạp thử, mới đầu do chưa quen nên xe cứ loạng choạng chực đổ, hai tay em cầm tay lái xe đạp mỏi vô cùng, mồ hôi nhễ nhại. Hết buổi hôm đó em vẫn chưa đạp được. Thấm mệt nên em đã định bỏ cuộc. Sau khi nghỉ ngơi một chút, em tiếp tục lấy xe ra tập với một quyết tâm sẽ đạp xe được. Lúc ấy, bố đứng đằng sau giữ cho em để em tập đi cho quen. Sau khi đạp vài vòng thì em cũng quen dần nền bố thả tay ra không giữ nữa để em tự đi. Bố thả tay ra không giữ đằng sau nữa, chỉ còn một mình em với chiếc xe. Em tập một mình nên cứ ngã lên ngã xuống tới mức trầy xước hết cả đầu gối. Nhưng em vẫn kiên cường chịu đau để tập xe cho biết đi. Em học được một cách đi là em chỉ đạp nửa vòng một. Nhờ cách đó mà chiếc xe của em đi được một đoạn khá xa không hề bị đổ. Rồi dần dần em bắt đầu biết đi xe đạp . Sau khi em đã chạy xe đạp thành thạo thì em đã chạy một mạch vào nhà và khoe ngay với mẹ . Mẹ em mỉm cười và khen em giỏi lắm . Lúc đó em rất là vui .
    Trải nghiệm này đã giúp em rèn luyện cho mình tính kiên trì. Em nhận ra rằng không có gì là không thể khi bạn đủ quyết tâm

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới