Viết đoạn văn về trải nghiệm đi du lịch khum chép mạng {Viết tay càng tốt nhưng mà chữ phải gọn nha}

Viết đoạn văn về trải nghiệm đi du lịch khum chép mạng

{Viết tay càng tốt nhưng mà chữ phải gọn nha}

1 bình luận về “Viết đoạn văn về trải nghiệm đi du lịch khum chép mạng {Viết tay càng tốt nhưng mà chữ phải gọn nha}”

  1. Thi xong thì tôi lại được đi chơi.
                  Gia đình tôi chuẩn bị cho chuyến đi lên Đà Lạt – Thành phố trên cao. Tôi háo hức chuẩn bị quần áo để “du hành”. Bốn giờ ba mươi ba phút sáng hôm sau, gia đình chúng tôi khỏi hành đi đến Đà Lạt. 
                   Thú thật là lên xe tôi ngắm cảnh một tí rồi ….. ngủ một lèo đến 7 giờ sáng. 
                 Tôi thức giấc vì chiếc xe cứ lắc lư không thôi. Ba tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cái bánh xe nên ông lập tức dừng xe vào một bên lề đường. 
                  Ôi trời! Bạn có nghĩ chuyện gì xảy ra không? Một cái bánh xe phía chỗ tôi ngồi đã cán phải đinh và bây giờ nó đang …. Xẹp dần.  
                May mắn là có một ông chú đi đường rất tốt bụng đã sửa giúp bánh xe cho ba tôi. Lúc đứng đợi, tôi đói bụng quá nên mẹ mua bánh mì cho tôi ăn. Lúc đó, tôi thầm cảm ơn ông chú tốt bụng đã giúp đỡ gia đình tôi. Nếu không có chú thì chắc bây giờ tôi đang ở cái ga – ra nào đó trên thành phố Bảo Lộc này rồi.
               Ngày mới khỏi đầu như thế đó. Gia đình tôi ăn uống xong xuôi thì bắt đầu tiếp tục chuyến đi đến Đà Lạt. 
              Gần trưa chúng tôi mới đến nơi. Khí lạnh ở đây khiến người tôi sáng khoái lên hẵng. Tám giờ sáng ở đây mà cứ như Năm giờ sáng không bằng ý. Sương mù vẫn che phủ kháp bầu trời, cảnh vật vẫn yên tĩnh như thường. 
               Mẹ tôi vào khách sạn nghỉ mệt thì tôi và em vẫn cứ nằng nặc đòi ba đi chơi cho bằng được. Dường như năng lượng của hai đứa chúng tôi là vô tận vậy đó. Ba tôi dẫn tôi đi đến trường đại học Đà Lạt – nơi mà ba đã từng học. Trường Đại học Đà Lạt rất lớn. Đúng vậy! Rất lớn! Ba tôi lấy xe chở tôi đi khắp trường đại học. 
          Ở Đà Lạt buổi hoàng hôn thì bạn làm gì? 
          Chà, còn gì tuyệt vời hơn ngắm hoàng hôn và ăn bắp nướng đúng không nào? Hoàng hôn buông xuống trên xứ Lang Biang này thật sự rất thơ mộng. Tôi và em tranh thủ chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm. Biết đâu lịch sử mai đây sẽ xem đó là một báu vật Quốc gia nhỉ?
                  Tấm ảnh đáng yêu đó của hai chị mai sau sẽ là chiếc cầu nối cho chúng tôi trở về tuổi thơ, trở về những ngày mà chúng tôi đã từng ở bên nhau, tuy có kình lộn nhưng rồi vẫn lại hòa thuận như thường. Em nên nhớ: “ Chị Hai mãi yêu em, Suny của Hai!” 
    Sáng hôm sau, ngay tại khách sạn này, trăm màu hoa đua nhau khoe sắc. Đỏ có, cam có, tím có, hồng có, vàng cũng có.  
                    Mỗi màu hoa mang một sắc thái riêng, mỗi màu hoa đã khiến con người say đắm , họ dùng bao nhiêu mỹ từ để ca ngợi như: tuyệt sắc, tuyệt vời, đua nhau khoe sắc, tuyệt săc khuynh thành, Dương Quý Phi có đầu thai cũng đẹp đến đó là cùng,….vân vân và vân vân. 
                 Đó là vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ mà thiên nhiên đã ban tặng cho nhân loại chúng ta. Vậy mà con người ta không những không trân trọng mà còn tàn phá Thiên Nhiên. Người ta thường gọi “Mẹ Thiên Nhiên” là để tỏ rõ sự tôn trọng với Thiên Nhiên. 
                 Vậy thì chúng ta tàn phá những khu rừng, phải chăng là đang bất kính với Mẹ? Những con người nhỏ bé như chúng ta làm sao có thể chống lại cơn giận giữ của Mẹ được? Chúng ta thường cho rằng ta là bá chủ thiên hạ, muốn làm gì thì làm. 
                         
                  Đúng vậy, loài người (cụ thể hơn là chi Homo Sapiens) đang thống trị cả Trái Đất, cái loài thú hung hăng nhất cũng phải khoanh tay chịu thua, nhưng có ai nghĩ rằng muốn làm bá chủ thì cũng phải được sinh ra, và Mẹ chính là người đã sinh ra chúng ta. Mẹ yêu thương, ấu yếm, bạn cho chúng ta bao điều tốt lành, vậy mà chúng ta lại bất hiếu với mẹ, thải những khí độc ra khiến Mẹ tổn thương…
                  Cả buổi sáng hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Nếu ta không dừng những việc đó lại ngay thì sẽ có một ngày ta sẽ “ngỏm” luôn đấy!
    Chiều hôm nay gia đình tôi tham quan Dinh Bảo Đại III. Tuyệt cú mèo! Trong chuyến đi mà không có tham quan di tích lịch sử thì đối với tôi dù những nới khác có đẹp đến đâu thì cũng quy ra hai tiếng …. Vô vị!
                     Bạn biết rõ mà? Tôi thích sử. Cũng không không phải! Phải nói là rất thích, rất rất thích sử! Đi đâu tôi cũng mang theo một quyển sách lịch sử. 
                     Dĩ nhiên, bây giờ cũng không ngoại lệ. Tôi mang theo quyển sách “Nam Phương – Hoàng hậu cuối cùng” để đối chiếu với những thông tin ở đây, tại Dinh Bảo Đại III này.
                     Có một bức ảnh của Hoàng đế Bảo Đại (Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy) rất to ở gian phòng chính, đi vài bước nữa sang gian phòng kế bên thì tôi lại trong thấy tấm ảnh của Nam Phương. 
                     Bà là một trong ba vị Hoàng Hậu của triều Nguyễn được sắc phong khi còn sống. Nhan sắc của bà thì không có mỹ từ nào có thể miêu tả được. Bởi bà đã đạt được danh hiệu Hoa hậu Đông Dương ba năm liền. Đã vậy, không chỉ có sắc, bà còn có tài, bà đậu tú tài toàn phần. Đúng là một người phụ nữ “tài sắc vẹn toàn” của Việt Nam ta.
                      Gần đó, tôi lại thấy ảnh của vị Hoàng Thái Tử cuối cùng của triều đại phong kiến Việt Nam – Thái tử Nguyễn Phúc Bảo Long. 
                      Qua khỏi gian phòng chính, chúng tôi bước lên lầu. Tôi thật sự bị mê hoặc bởi kiến trúc của Dinh Bảo Đại. Kiểu kiến trúc này đậm chất phương Tây (cụ thể hơn là Pháp), kiểu kiến trúc hiện đại, mỗi phòng ngủ đều có một cửa sổ mở ra mỗi phía của Dinh, thế nên, phòng ngủ nào cũng thoáng mát. 
                       Điều đáng chú ý là khi bước vào gian phòng của Nam Phương Hoàng Hậu, tôi tưởng đây là phòng của Hoàng đế Bảo Đại chứ! Bởi nó rất to, diện tích của nó nếu đo ra có thể sẽ gấp đôi phòng của vua Bảo Đại. Có thể nói, phòng của Hoàng Hậu Nam Phương là trung tâm của tầng lầu đó. 
                     Từ phòng của bà có thể di chuyển đến các phòng của Thái tử, các công chúa, hoàng tử và của cả Hoàng đế một cách dễ dàng. Vua Bảo Đại nếu muốn di chuyển sang các gian phòng khác cũng phải …. thông qua phòng bà Nam Phương. 

    27.
                     Gia đình tôi di chuyển đến một gian phòng khác. Chà! Đây không hẳn là một gian phòng. Đây là nơi người ta tự mở ra để … hóa trang! Tôi rất phấn khởi, tôi muốn biết khi khoác lên mình bộ y phục công chúa sẽ ra sao. Thế nên ba tôi đã chiều lòng tôi. 
                   Ba mua một suất vé cho tôi vào hóa trang. Mẹ giúp tôi chọn bộ phù hợp. Sai vài phút đắn đo suy nghĩ, ruốt cuộc mẹ quyết định chọn một cái đầm màu hồng cho tôi mặc. 
                    Màu hồng không phải màu tôi thích, nhưng mẹ nói nếu tôi mặc lên sẽ trông rất đẹp nên tôi quyết định thử một lần. Tôi bước vào nơi để chụp hình, mẹ chụp cả chục tấm cho tôi, hết kiểu này đến kiểu khác. Cái phòng bé tí mà tôi chụp cả trăm tấm vậy đó! 
                  Tôi thấy chính mình mà cũng không nhận ra. Thật đấy! Trông tôi giống Trưởng công chúa nào đó thật. Nhưng mà làm công chúa thì cũng có trọng trách của công chúa. Thử nghĩ đi, bạn chỉ mới “vác” cái nón công chúa trên đầu thôi mà cảm thấy cứ y như mình đang khiêng một … con heo trên đầu vậy. Nó rất nặng luôn. 
                 Lúc đó, tôi mới nhận ra làm công chúa không thú vị tẹo nào. Tôi suốt ngày chỉ thích chơi và chơi, làm công chúa là phải này phải nọ, kiêng kỵ biết bao nhiêu là điều. 
                  Tôi nghĩ đến Nam Phương Hoàng Hậu – đóa hoa nổi bật nhất bên cạnh vua Bảo Đại (Mặc dù thề thốt 1 vợ một chồng nhưng Bảo Đại vẫn có các “Thứ phi” cũng đẹp đấy thôi!). 
                   Tôi không thể tưởng tượng nếu mình “vác’ trên đầu cái mũ phượng của Hoàng hậu – cái tượng trưng cho uy quyền (và đồng thời là trọng trách nặng nề của Hoàng hậu) thì sẽ sao nhỉ? Nặng lắm đấy! Ấy vậy mà nữ nhân thời phong kiến thích được là “dưới một người, trên vạn người”. Không thể hiểu nổi được!
                  Tôi vội chạy ra ngoài. Cởi bỏ ngay cái nón – cái nón mang nặng trọng trách của một Trưởng công chúa. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi bỏ nó xuống. Tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi! Con không muốn làm Trưởng Công chúa dì dì đó nữa đâu!”. Mẹ không nói gì, mẹ chỉ mỉm cười vởi tôi. Chắc mẹ đã lường trước được sự việc này rồi nhỉ?
    lethuytiensuny3

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới