THỰC HÀNH VIẾT Viết bài văn kể về trải nghiệm của em 1.Đó là câu chuyện gì ? 2.Những ai có liên quan đến câu chuyện ? 3.Điều

THỰC HÀNH VIẾT
Viết bài văn kể về trải nghiệm của em
1.Đó là câu chuyện gì ?
2.Những ai có liên quan đến câu chuyện ?
3.Điều gì đã xảy ra ? Vì sao câu chuyện lại sảy ra như vậy ?
4.Em có cảm xúc gì khi câu chuyện diễn ra ?
5.Ghi lại vài từ miêu tả cảm xúc của em khi kể lại câu chuyện :

2 bình luận về “THỰC HÀNH VIẾT Viết bài văn kể về trải nghiệm của em 1.Đó là câu chuyện gì ? 2.Những ai có liên quan đến câu chuyện ? 3.Điều”

  1. bn tham khảo ạ :
         
    Kì nghỉ hè năm ngoái, em đã có một trải nghiệm bổ ích cùng với các anh chị, các bạn, thầy cô trong trường. Đó là một chuyến du lịch để nghỉ ngơi sau một năm học tập căng thẳng.
    Điểm đến của chuyến đi chính là bãi biển Sầm Sơn – một bãi biển nổi tiếng ở Thanh Hóa quê em. Tối hôm trước, mẹ đã giúp em chuẩn bị đồ đạc cần thiết. Mẹ còn dặn dò em phải luôn cẩn thận, chú ý nghe lời các thầy cô giáo. Đây là lần đầu tiên em có một chuyến đi chơi xa, nên việc mẹ lo lắng là bình thường.
    Chuyến xe khởi hành từ lúc sáu giờ sáng . Khi Đến nơi, mọi người đều đã mệt nên quyết định sau khi đến khách sạn nhận phòng.  Sau khi thu dọn đồ đạc mọi người sẽ cùng nhau đi ăn uống rồi nghỉ ngơi. Buổi chiều tất cả sẽ cùng nhau đi tắm biển.
    Khoảng năm giờ chiều, mọi người cùng nhau ra biển.. Trước mắt em chính là bãi biển Sầm Sơn rộng mênh mông. Gió biển lồng lộng. Tiếng sóng vỗ ào ạt. Bãi cát vàng trải dài. Bầu trời lúc này thật cao, không một gợn mây. Ông mặt trời như một quả bóng khổng lồ tỏa ánh nắng chói chang xuống mọi nơi. Em cùng các bạn thỏa thích vui đùa trên bãi cát, nghịch nước biển mát lạnh.
    Chiều hôm đó, sau khi tắm biển xong. Chúng em thấy có một nhóm thanh niên tình nguyện đang dọn dẹp vệ sinh gần biển. Các thầy cô đã đề nghị đến tham gia giúp đỡ. Khi nhận được yêu cầu đó, nhóm thanh niên tình nguyện rất vui vẻ. Chúng em phân thành các nhóm với từng công việc cụ thể. Một nhóm được giao cho công việc nhặt rác ở trên bờ biển. Một nhóm phụ trách ra xa hơn để thu nhặt rác (đặc biệt là các đồ nhựa). Sau nhiều tiếng lao động chăm chỉ, cuối cùng bờ biển cũng trở nên sạch sẽ hơn. Không chỉ vậy, chúng em còn quen được những người bạn mới. Họ nói rằng cảm thấy rất hạnh phúc khi vẫn còn nhiều khách du lịch như chúng em – có ý thức bảo vệ môi trường xung quanh bãi biển.
    Chuyến du lịch này là một trải nghiệm đẹp với em. Em mong rằng sẽ có thêm nhiều hơn những chuyến đi thú vị và bổ ích như vậy.

    Trả lời
  2. Gió thu thổi qua, lá chao liệng trong gió, xoay vòng như vũ công múa ba lê rồi nhẹ nhàng đáp xuống sân trường đang nhộn nhịp bước chân của các bạn học sinh. Mọi người đang tất bật trang trí cho ngày hội thể thao của trường. Tôi không nhớ rõ mình đã từng xem qua bao nhiêu trận đấu dưới sân trường rực rỡ nắng vàng rồi, nhưng nhìn khung cảnh thân quen này, lòng tôi bất giác lại trào dâng những cảm xúc khó tả. Một mảnh ghép kí ức chợt ùa về tựa như một thước phim quay chậm chảy qua tâm trí – một khoảnh khắc mà không biết từ bao giờ đã in đậm mãi trong tim tôi. Đó là kỉ niệm của lớp 5/10 chúng tôi với cậu lớp trưởng Anh Đức – một người vô cùng quan trọng đối với chúng tôi.
         Thước phim quá khứ bắt đầu khi lớp chúng tôi giành được chiến thắng trong mấy trận liên tiếp và bước vào vòng bán kết. Chúng tôi quyết định sẽ phải thắng trận này để không những dành được tấm vé vào vòng chung kết mà còn là món quà bất ngờ dành tặng cho Anh Đức – lớp trưởng của lớp tôi, vì hôm diễn ra trận đấu cũng là ngày sinh nhật của cậu. Chúng tôi đã bí mật lên kế hoạch: các bạn gái sẽ làm những tấm bảng đề chữ “5/10 Winners” để cổ vũ, và một tấm bảng đặc biệt ghi chữ “Happy Birthday Anh Đức” để đi diễu hành khắp trường khi chúng tôi thắng. Và trong lúc đó, bọn con trai sẽ tập luyện thật chăm chỉ để chuẩn bị cho trận đấu.
        Cứ như vậy, một tuần dần trôi qua. Hôm ấy là ngày cuối cùng trước ngày thi đấu. Bố tôi đến đón trễ nên tôi đành ngồi ở góc thư viện và vẽ bức tranh cổ động cho ngày mai. Chợt cậu bất ngờ xuất hiện và hỏi: 
    •  Cậu chưa về à? 
    •  Chưa.
      Tôi đáp ngắn gọn.
    •  Tớ cũng mới vừa học bóng rổ xong. Tớ ngồi đợi với cậu nhé? 
    • Ừ.
    •  Cậu lo lắng cho trận đấu ngày mai à?
         Nghe thế tôi giật mình nhận ra tôi đã quên giấu bức tranh đi. Thế là vừa gấp vội tờ giấy lại, tôi vừa lóng ngóng trả lời:
    •  Ừm, có hơi lo một chút…
    •  Vậy à. Còn tớ thì chẳng thấy lo gì cả. Tớ hoàn toàn tin tưởng vào các bạn ấy. Họ là những cầu thủ giỏi nhất mà tớ từng thấy đấy. Họ đã cố gắng rất nhiều mà…
        Giọng cậu nhỏ dần rồi chìm vào im lặng. Tôi khẽ gật đầu đồng ý với cậu. Nhưng rồi đột nhiên, cậu ngổi thẳng người lên, nói với giọng vô cùng nghiêm túc:
    • Với lại tớ nghĩ thắng thua không quan trọng. Cái quan trọng là cậu đã được chơi vui vẻ cùng bạn bè, cùng nhau thi đấu và cùng nhau giành chiến thắng. Đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất, và lớp mình thì luôn có nhau! 
         Cậu vừa nói vừa nhấn mạnh những từ cuối cùng. Ánh mắt cậu toát lên sự kiên quyết. Gió thổi qua dù cho có làm khẽ bay những lọn tóc rũ xuống đôi mắt thì vẫn không lung lay được sự quyết tâm của con người đang ngồi kế bên tôi – một người lớp trưởng đầy mạnh mẽ. Tôi chợt bất giác nhớ lại một bài thơ mà Anh Đức luôn hô lớn để cổ vũ lớp:
    “Một cây làm chẳng nên non,
    Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
    Thắng thua quan trọng đáng bao,
    Kỷ niệm đẹp nhất lớp mình có nhau.”
     Và ngày diễn ra trận đấu cũng đã đến. Chúng tôi đặt hết niềm tin vào tình yêu dành cho các cầu thủ của lớp. Trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng. Các cầu thủ thi đấu như lướt chân trên thảm cỏ xanh, xuyên qua những tia nắng nóng gắt gỏng để tiến lên sút bóng vào khung thành. Không khí náo loạn lên theo đội cổ vũ với nào là tiếng thúc giục rền vang của trống, tiếng hô khẩu hiệu hung hồn, và cuối cùng…
        … Tiếng kèn vang lên của trọng tài báo hiệu trận đấu đã kết thúc.  Tiếng reo hò rền vang khắp sân trường. Nhưng, tôi không nghe thấy được âm thanh hân hoan nào của lớp tôi, mọi thứ như chìm trong tĩnh lặng, bởi lẽ niềm vui chiến thắng ấy không thuộc về chúng tôi. Trận đấu đã kết thúc với tỉ số 0-1 và phần thắng nghiêng về đội bạn. Mấy đứa con trai lớp tôi bắt đầu mím chặt môi, đưa tay lên giả vờ lau mồ hôi để giấu đi những giọt nước mắt. Ánh nhìn của tụi nó hướng về phía Anh Đức – người nãy giờ cổ vũ nồng nhiệt nhất, hỏi han nhiều nhất, quan tâm nhiều nhất đến tụi nó. Vậy mà giờ đây, tụi nó cảm thấy dường như mình đã phụ niềm tin của cậu mất rồi! 
         Lớp tôi đã bật khóc ôm chầm lấy bọn con trai. Chúng tôi đã giành ra biết bao nhiêu công sức và thời gian để luyện tập. Vậy mà giờ đây… mọi hi vọng…như tan vào mây khói… Tôi thấy Đức đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, song cậu vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh mà vỗ về đám con trai:
    •  Không sao đâu! Các cậu đã cố gắng hết sức rồi mà! Lớp mình rất cảm ơn các cậu vì đã đưa lớp vào được vòng bán kết, cũng như cho mọi người được trải qua những phút giây lăn xả hết mình. Cười lên đi chứ những cầu thủ mạnh mẽ nhất lớp 5/10! 
         Nhưng khi cậu vừa dứt lời, một đứa con trai trong nhóm đang còn sụt sùi chợt òa lên khóc như một đứa trẻ:
    •  Nhưng bọn tớ muốn chiến thắng để đem lại bất ngờ cho cậu vì đây là món quà sinh nhật mà bọn tớ đã cố gắng biết bao để dành cho cậu. Bọn tớ đã phải luyện tập suốt một tuần, còn các bạn nữ thì bỏ biết bao công sức để làm thiệp chúc mừng… Vậy mà… đến cuối cùng… tất cả… đều vô nghĩa…
         Lời nói của cậu bạn đó như bộc bạch hết mọi tâm sự giấu kín trong lòng của chúng tôi. Tất cả mọi thứ như ngưng đọng lại trên dòng chảy thời gian, chẳng ai nói gì cả. Khoảng không tĩnh lặng chỉ còn tiếng khóc sụt sùi và những tiếng nấc nghẹn. Anh Đức vẫn lặng người đứng đó như chưa hết bất ngờ, ánh mắt đỏ hoe như muốn khóc của cậu lướt qua những tấm thiệp được mọi người để trong hộp quà cuối lớp.  Cậu bất thần tiến về phía chiếc hộp, trầm tư đưa tay sờ những lá thư trong vô thức. Bóng lưng nhỏ bé của cậu dừng lại hồi lâu, rồi đột nhiên, trong cái khoảnh khắc ấy, cậu ôm lấy món quà vào lòng, quay lại nhìn chúng tôi và mỉm cười nói trong làn nước mắt:
    • Cảm ơn mọi người nhiều lắm! Tớ cảm thấy rất ấm áp bởi tình cảm mà các cậu đã dành cho tớ. Thật sự cảm ơn các cậu! Mọi người biết không, có người từng nói với tớ rằng, lớp trưởng là người quan trọng nhất vì nếu có một lớp trưởng giỏi thì mới có lớp giỏi. Nhưng mà họ đã lầm! Lớp trưởng sẽ không là gì cả nếu thiếu đi sự động viên và tình cảm của bạn bè! Và các cậu đã cho tớ điều đó! Vì thế với tớ mà nói, món quà sinh nhật ý nghĩa nhất chính là nụ cười của tất cả các cậu đó!
         Rồi cậu nhìn chúng tôi và cười. Nước mắt dần trào ra khỏi khóe mi đỏ hoe. Khoảnh khắc ấy tựa như một bức tranh đẹp nhất mà tôi từng thấy: Tất cả mọi người ôm chầm lấy nhau mà khóc dưới ánh nắng dịu dàng ấm áp của mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, dưới bầu trời cao trong xanh vời vợi, dưới mái nhà thứ hai thân thương. Sách vở, bàn ghế, chiếc bảng đen như hòa với tiếng khóc của người học trò đang vỡ òa trong cảm xúc. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau mà khóc. Những tiếng nấc nghẹn vang lên, nước mắt thì tuôn rơi lã chã trên những khuôn mặt. Môi các cậu mấp máy như muốn nói ra những dòng cảm xúc đang trào dâng trong lòng, nhưng khi quay lại nhìn những khuôn mặt đầm đìa nước mắt của các bạn, những lời nói ấy như nghẹn lại nơi cổ họng, nên âm phát ra chỉ còn là những tiếng khóc nức nở.
          Nhưng tôi biết tiếng khóc lần này không mang theo sự buồn bã. Chúng chỉ đơn giản là những tiếng khóc từ trái tim, là những âm điệu vô lời thay cho hạnh phúc. Có lẽ sau hôm nay, khoảnh khắc này sẽ để lại trong tim mỗi người chúng tôi một ấn tượng sâu sắc, khiến chúng tôi ước giá mà giây phút bên nhau này kéo dài mãi mãi, chứ không nỡ buông tay nhìn nó chìm vào quá khứ. Nhưng dù sau này có là quá khứ đi chăng nữa, chúng tôi sẽ mãi cất giữ nó trong trái tim mình cùng với muôn vàn những kỉ niệm đẹp khác của tuổi học trò.
         Thước phim đẹp đẽ ấy dần khép lại, nhưng có lẽ bóng hình vui vẻ của mọi người vẫn in đậm mãi trong tâm trí tôi. Anh Đức – người lớp trưởng năm đó đã dạy cho chúng tôi biết thế nào là đoàn kết, đã đem đến cho chúng tôi những khoảnh khắc vui vẻ nhất của thời niên thiếu, đã cho chúng tôi thấy được tình bạn đẹp đẽ và ý nghĩa thiêng liêng của nó. Tôi tự hỏi, phải chăng không chỉ riêng tôi mà đối với những người khác, nụ cười của cậu mới chính là món quà đẹp nhất dưới bầu trời năm đó? 
    @lethuytiensuny3 

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới