viết bài văn kể về 1 trải nghiệm của em về 1 người thân của mình

viết bài văn kể về 1 trải nghiệm của em về 1 người thân của mình

1 bình luận về “viết bài văn kể về 1 trải nghiệm của em về 1 người thân của mình”

  1. $\\$@ Viết bài văn kể về 1 trải nghiệm của em về 1 người thân của mình
    $\\$                                          Bài làm
    $\\$     Trong cuộc sống có những trải nghiệm đem lại cho chúng ta nhiều niềm vui. Nhưng cũng có những trải nghiệm để lại cho chúng ta những nỗi buồn và có trải nghiệm để lại cho ta cả một sự tiếc nuối. Nhưng dù thế nào thì qua những trải nghiệm quý giá đó, chúng ta dần dần được khôn lớn, trưởng thành và tầm hiểu biết phát triển hơn nữa.Tôi cũng có muôn vàn những trải nghiệm như thế, nhưng có lẽ …, cái trải nghiệm mà tôi mãi không quên được- cái thứ quý giá đã giúp tôi trưởng thành, mãi khắc sâu trong trái tim tôi là lần tôi không vâng lời mẹ, để lại những hậu quả đáng tiếc mà nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn còn day dứt, ân hận.
    $\\$   Câu chuyện này của tôi đã xảy ra cách đây 4 năm rồi. Vào một buổi chiều, khi chị gió đang nô đùa trêu, thổi những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi trên nền trời xanh, tôi đang chơi vui vẻ với bạn Huyền ở nhà bạn ấy. Sau khoảng 5 phút, tôi quyết định bắt đầu về vì trước khi tôi xin đi sang nhà bạn Huyền chơi một lát, mẹ có dặn và nói với tôi:
    – Con nhớ không được về muộn quá nhé, khoảng 5 giờ chiều thì con nấu cơm giúp mẹ nhé!
    $\\$    Tôi trả lời mẹ bằng một câu rất tự tin:
    – Vâng ạ! Con nhớ rồi ạ! Con sẽ về đúng giờ và nấu cơm cho mẹ xem!
    $\\$    Bỗng những đám mây đen tụ lại và bắt đầu mưa, vì tôi không mang theo ô, nghĩ một hồi lâu tôi nảy ra ý định chơi một chút nữa đợi khi mưa tạnh rồi về sau cũng được. Nhưng mải mê chơi quá nên đến khi mưa tạnh, tôi vẫn chưa về nhà. Cho đến khi ông mặt trời bắt đầu ngái ngủ, từ từ chui vào màn mây xám xịt, tôi mới nhớ ra lời mẹ dặn và hoảng hốt, ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Bước chân vào nhà, tôi chạy ngay vào phòng bếp để nấu cơm, nhưng lại nhìn thấy một mâm cơm thịnh soạn trước mắt. Tôi vui mừng vì đã nấu cơm rồi, nhưng ngẫm một hồi lâu, tôi mới thấy lạ, tôi liền nghĩ: “Thôi chết! Chắc chắn mẹ đã nấu cơm giúp mình. Mẹ đi làm mệt như thế làm gì còn sức mà nấu cơm chứ.” Tôi chạy khắp phòng và tìm mẹ, đến phòng cuối cùng, tôi thấy mẹ đang nằm mệt mỏi, lả lê trên giường. Tôi vừa chạy vừa gọi:
    – Mẹ ơi!
    $\\$  Tôi lấy tay đặt lên trán mẹ mới biết mẹ đã sốt rất cao vì mình. Tôi liền nấu cháo nóng cho mẹ ăn và vội vã chạy đi mua thuốc cho mẹ uống. Sau khoảng 3 ngày thì mẹ khỏi bệnh. Tôi khóc òa lên vì vui mừng nhưng ẩn chứa trong đó sự ân hận về việc làm của mình. Người mẹ hiền hậu lấy tay xoa đi những giọt pha lên còn đọng trên hai đôi má hồng của em. Em cố gắng kìm chế nước mắt và xin lỗi mẹ. Mẹ đồng ý tha thứ cho em lần này. Em vui mừng đáp lại sự khoan dung của mẹ:
    – Con cảm ơn mẹ ạ!
    $\\$   Giá như hôm đấy tôi chịu về nhà sớm. Giá như tôi nghe theo lời mẹ và sẽ không có chuyện này.  Giá như ngày hôm đó tôi có thể nấu cơm giúp mẹ và người mẹ hiền này của chúng ta sẽ không phải vất vả như thế này.
    $\\$   Mẹ là nguồn chiếu sáng vô tận giúp tôi vượt qua những khó khăn, gian nan trong cuộc sống. Qua trải nghiệm quá giá đó – cũng như bài học mà tôi học được đã giúp tình mẫu tử ngày càng gắn kết, sâu đậm hơn. Tôi tự nhủ thầm sẽ cố gắng chăm ngoan học giỏi, đỡ đần việc nhà giúp mẹ để mẹ vui lòng, không phải buồn vì tôi.

    $#Egg$
       

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới