Viết bài văn : Tôi thấy mình đã lớn khôn. Giúp mình mai phải nộp bài rồi !!!!

Viết bài văn : Tôi thấy mình đã lớn khôn.
Giúp mình mai phải nộp bài rồi !!!!

2 bình luận về “Viết bài văn : Tôi thấy mình đã lớn khôn. Giúp mình mai phải nộp bài rồi !!!!”

  1. Thời gian như thứ không mùi, không vị, không hình dáng nhưng ngược lại nó có tác dụng thật rõ ràng lên đời người. Lại một ngày nữa trôi đi mang theo bao niềm vui, nỗi buồn, thành công hay đôi khi là hụt hẫng, thất bại. Chính đó là điểm tựa cho tâm hồn ta trưởng thành hơn, vững vàng hơn và chắp cánh cho ta những ước mơ, hi vọng vào tương lai. Dòng xoáy của thời gian đã cuốn tôi vào cuộc sống bộn bề mà bây giờ, tôi mới chợt nhận ra một điều rằng. Tôi đã khác xưa và thấy mình đang khôn lớn.

    Bước đến trước gương và soi mình vào thật ngỡ ngàng khi tôi thấy mình đã lớn lên từng ngày. Tôi đã cao lớn hơn, chững chạc hơn với những suy nghĩ cũng đã đứng đắn hơn. Nhớ ngày nào tôi còn là một cậu bé nhút nhát bên vòng tay yêu thương của mẹ mà giờ đây đã là một học sinh trung học. Không còn quá dựa dẫm vào người thân nữa, tôi có thể tự đạp xe đến trường, tự lấy quyển vở trên giá cao xuống; không những thế còn có thể giúp mẹ treo quần áo lên tủ hay đơn giản là tự mình học bài, vật lộn với những bài toán, những con số. Những việc ấy hồi nhỏ chưa đủ sức thì bây giờ trở nên thật đơn giản, dễ dàng. Đúng, tôi thật sự đã lớn nhưng tôi cũng cần phải khôn, phải hiểu biết. Qua tám năm học ở trường, kiến thức của tôi đã không còn nông cạn, tôi đã biết cách sửa lỗi, nhận thức được việc nào xấu việc nào tốt và từ đó có thể mắc ít sai lầm hơn và cũng tự biết rút ra những bài học cho chính mình. Những quyển truyện tranh, những bộ phim hoạt hình tôi lặng lẽ cất nó vào tuổi thơ.

    Thời gian không chỉ làm tôi trưởng thành về thể chất, trí tuệ mà còn khôn lớn về tính cách. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo chúng bạn mà chẳng cần phải lo nghĩ xa xôi. Bây giờ, khi đến cuối mỗi học kì, tôi đều tự tổng kết điểm số và luôn tự nhủ phải cố gắng hơn. Chẳng những thế, tôi còn đề cao tính tập thể, ý thức thi đua. Dần dần, tôi đã định hình được những ước mơ, con đường tương lai của mình mà không còn đắn đo, mơ hồ. Với những suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi đã không còn như lúc nhỏ, tôi học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận, lắng nghe suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận, suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi cần phải thuyết phục người khác hiểu mình. Trong lời nói, tôi cũng có chuyển biến lớn là luôn cẩn trọng, lịch sự hơn và không còn cụt lủn nữa. Tôi không còn cáu gắt, giận hờn mà hòa đồng, biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng bạn bè, người thân. Chỉ như vậy thôi tôi cũng đã thấy tôi đã khôn lớn hơn nhiều so với trước đây.

    Mảnh kỉ niệm khiến tôi nhận thấy sự thay đổi về bản thân luôn in rõ, hiện thân như tấm bùa hộ mệnh trong tôi. Hồi đó, do kết quả học tập mà tôi và bố đã có sự rạn nứt không hề nhỏ. Tôi tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày. Chính khoảng thời gian này đã khiến tôi thật sự chuyển mình và trưởng thành hơn. Tôi mở những quyển tiểu thuyết văn học, tôi lăn trong từng con chữ và hiểu được, cái hay, cái đẹp trong đó. Tôi sắp xếp lại góc học tập và trang trí lại nó, móc quần áo lên tủ, dọn dẹp phòng sao cho ngăn nắp… những việc mà trước đây tôi không mấy quan tâm hay chỉ làm vì ép buộc. Tôi chợt hồi tưởng lại lời trách móc của bố mà tự thấy mình đã sai. Như có một điều gì sai khiến, tôi tự giác ngồi vào bàn học và cầm bút viết những bài văn, làm những bài toán mà cô giáo giao về nhà. Chưa bao giờ, tôi thấy việc học tập lại lí thú, bổ ích và quan trọng với cuộc sống của tôi như vậy. Sau nhiều ngày nhốt mình để đánh giá lại bản thân, tôi thấy mình trưởng thành biết bao nhiêu trong ý thức và hành động. Tôi đến bên bố nói lời xin lỗi và hứa sẽ cố gắng những lời mà tôi chưa một lần chịu nói ra bởi tôi là một đứa cứng đầu, luôn cứng rắn trong lời nói. Sự nỗ lực của tôi được trả lời bằng thành tích học tập và thái độ với mọi người xung quanh. Từ đây, bao nỗi niềm tôi đã biết chia sẻ, hòa đồng hơn với mọi người. Dấu mở đầu cho sự khôn lớn của tôi đã khởi nguồn từ đây. Thời gian sẽ đưa tôi trên quãng đường đầy mấp mô và gian nan của cuộc sống. Và chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ tự bay bằng đôi cánh của mình, một tương lai đang chờ đón tôi. Để chạm tay vào giấc mơ sự nghiệp hằng ước mong, tôi phải rất cố gắng từ hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau nữa. Nhưng điều quan trọng với cuộc đời tôi hơn bao giờ hết là tôi đã nhận ra rằng tôi đã khôn lớn.

    Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

    Trả lời
  2. Năm tháng cứ trôi qua, mỗi ngày tôi cứ suy nghĩ xem hôm nay mình đã thay đổi những gì. Mỗi tối, trước khi đi ngủ tôi nhìn vào trước gương xem ngoại hình, vóc dáng, cân nặng và suy nghĩ của mình. Cứ thế cho đến khi tôi lớn.
    Quả đúng như vậy, trẻ em khi còn nhỏ luôn ao ước mình sẽ ngày càng lớn lên thật nhanh, chững chạc hơn. Lúc còn nhỏ, tôi luôn được cha mẹ bế trên tay, không lo sợ điều gì. Nhưng đến khi cha tôi mất thì mọi gánh nặng đều đè lên vai mẹ. Khi đó tôi muốn mình chóng lớn thật nhanh để phụ mẹ. Nhớ lúc tôi bị sốt, mẹ đã lo lắng và chăm sóc cho tôi từng chút một không nghỉ ngơi.
    Nhưng bây giờ thì, mỗi khi bị bệnh thì phải tự chăm sóc cho mình. Năm tôi lớp một, khi mẹ đưa tôi vào lớp, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, bồi hồi và lộ sợ. Lúc đó, tôi thấy mọi thứ dường như rất mới đối với tôi. Chỉ vài ngày sau thì tôi đã làm quen với các bạn xung quanh mình. Bây giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy tôi lúc đó ngây thơ, trẻ con như thế nào. Không chỉ ngoại hình, mà tính nết cũng thay đổi. Trong lời nói và thái độ tôi cũng thay đổi rất nhiều.
    Điều đặc biệt hơn là khi thấy cô giảng bài thì tôi chăm chú lắng nghe và tiếp thu rất nhanh. Còn ngày trước, mỗi lần thấy cô giảng bài thì tôi lại nói chuyện, nên thường bị chép phạt. Nghĩ đến những kí ức xa xưa, sao mà tôi thấy mình trẻ con như vậy, lại còn ngốc nghếch không tả nổi. Khi tôi so sánh giữa tôi với ngày trước và tôi với bây giờ thì cảm thấy mình thật sự lớn khôn rất nhiều.
    Qua những kỉ niệm ấy, tôi thấy mình vụng về, hậu đậu và không tập trung vào việc học. Tuy nhiên bây giờ, tôi thấy mình không chỉ lớn về vóc dáng mà còn lớn về suy nghĩ.
    Tuổi 14, tôi thấy yêu cuộc sống xung quanh mình, yêu quê hương đất nước mình nhiều hơn. Tổ quốc thật tươi đẹp và cuộc sống thật ngọt ngào. Tôi được hạnh phúc mỗi ngày bên gia đình và bạn bè. tất cả tạo nên niềm vui của tôi, hạnh phúc của tôi và cuộc đời tôi. Tôi thấy mình cần có trách nhiệm mang lại niềm vui cho người khác và góp phần xây dựng cuộc sống ấm no, hạnh phúc, xã hội bình yên, đất nước phồn vinh.
    Tuổi 14, tâm hồn tôi đầy những rung cảm lạ. Những cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có bây giờ ào ạt trong tôi mỗi ngày. Tôi bắt đầu biết suy tư, dĩ nhiên là những ý nghĩ vu vơ cứ quần vũ ở trong đầu, nhiều lúc không thể tập trung học bài được. Mẹ nói, đó là cảm giác của tuổi mới lớn, rất hồn nhiên và tự nhiên. Những cơn mưa chiều cũng làm tôi nao lòng, hay chiếc lá rơi khiến tôi thấy bồi hồi rất lạ.
    Tôi thấy mình đã khôn lớn nhưng chưa trưởng thành. Tôi lớn hơn tôi trước đây, không còn ngây thơ hay lạ lẫm với mọi thứ diễn ra ở xung quanh, biết tự giác làm những công việc của mình. Tôi rất vui vì điều đó. Dĩ nhiên, mẹ tôi cũng rất tự hào và hài lòng về những thay đổi của bản thân tôi.
                                                #quynhngo512

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới