Cho mình hỏi một số bài thơ nói về mùa xuân và đất nước, con người ngoài chương trình.

Cho mình hỏi một số bài thơ nói về mùa xuân và đất nước, con người ngoài chương trình.

2 bình luận về “Cho mình hỏi một số bài thơ nói về mùa xuân và đất nước, con người ngoài chương trình.”

  1. Bài thơ nói về mùa xuân và đất nước, con người
    Những ngày cuối năm- Hồng Thanh Quang
    Về với mẹ đi em- Lê Quang
    Đón em về trước mùa xuân- Lương Định
    Hai mùa trong tóc…-Nguyễn Đức Hạnh
    Thương nhớ chốn quê nhà-Tấn Thành
    Những giọt mưa đến sớm-Nguyễn Linh Khiếu
    Con đường hạnh phúc-Đoàn Đình Ly

    Trả lời
  2. Những bài thơ hay về quê hương đất nước và con người Việt Nam
    1. Việt Nam Quê Hương Ta – Nguyễn Đình Thi
    Việt Nam đất nước ta ơi
    Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
    Cánh cò bay lả rập rờn
    Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
    Quê hương biết mấy thân yêu
    Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
    Mặt người vất vả in sâu
    Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
    Đất nghèo nuôi những anh hùng
    Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
    Đạp quân thù xuống đất đen
    Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa
    Việt Nam đất nắng chan hoà
    Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
    Mắt đen cô gái long lanh
    Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
    Đất trăm nghề của trăm vùng
    Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
    Tay người như có phép tiên
    Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
    Nước bâng khuâng những chuyến đò
    Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
    Đói nghèo nên phải chia ly
    Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
    Ta đi ta nhớ núi rừng
    Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
    Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
    Bũa cơm rau muống quả cà giòn tan …
    2. Quê Hương – Đỗ Trung Quân
    Quê hương là gì hở mẹ
    Mà cô giáo dạy phải yêu
    Quê hương là gì hở mẹ
    Ai đi xa cũng nhớ nhiều
    Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con trèo hái mỗi ngày
    Quê hương là đường đi học
    Con về rợp bướm vàng bay
    Quê hương là con diều biếc
    Tuổi thơ con thả trên đồng
    Quê hương là con đò nhỏ
    Êm đềm khua nước ven sông
    Quê hương là cầu tre nhỏ
    Mẹ về nón lá nghiêng che
    Là hương hoa đồng cỏ nội
    Bay trong giấc ngủ đêm hè
    Quê hương là vòng tay ấm
    Con nằm ngủ giữa mưa đêm
    Quê hương là đêm trăng tỏ
    Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
    Quê hương là vàng hoa bí
    Là hồng tím giậu mồng tơi
    Là đỏ đôi bờ dâm bụt
    Màu hoa sen trắng tinh khôi
    Quê hương mỗi người chỉ một
    Như là chỉ một mẹ thôi
    Quê hương có ai không nhớ …
    3. Quê Hương – Nguyễn Đình Huân
    Quê hương là một tiếng ve
    Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
    Dòng sông con nước đầy vơi
    Quê hương là một góc trời tuổi thơ
    Quê hương ngày ấy như mơ
    Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
    Quê hương là tiếng sáo diều
    Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
    Quê hương là phiên chợ quê
    Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
    Quê hương là một tiếng gà
    Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
    Quê hương là cánh đồng vàng
    Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
    Quê hương là dáng mẹ yêu
    Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
    Quê hương nhắc tới nhớ ghê
    Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
    Quê hương là những cơn mưa
    Quê hương là những hàng dừa ven kinh
    Quê hương mang nặng nghĩa tình
    Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
    Quê hương ta đó là nơi
    Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
    4. Đường Về Quê Mẹ – Đoàn Văn Cừ
    U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân,
    Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần,
    Lại dẫn chúng tôi về nhận họ
    Bên miền quê ngoại của hai thân.
    Tôi nhớ đi qua những rặng đề,
    Những dòng sông trắng lượn ven đê.
    Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp,
    Người xới cà, ngô rộn bốn bề.
    Thúng cắp bên hông, nón đội đầu,
    Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu
    Trông u chẳng khác thời con gái
    Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au.
    Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng,
    Đoàn người về ấp gánh khoai lang,
    Trời xanh cò trắng bay từng lớp,
    Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.
    Tà áo nâu in giữa cánh đồng,
    Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng.
    Bóng u hay bóng người thôn nữ
    Cúi nón mang đi cặp má hồng.
    Tới đường làng gặp những người quen.
    Ai cũng khen u nết thảo hiền,
    Dẫu phải theo chồng thân phận gái
    Đường về quê mẹ vẫn không quên.
    5. Tràng Giang – Huy Cận
    Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
    Con thuyền xuôi mái nước song song.
    Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
    Củi một cành khô lạc mấy dòng.
    Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
    Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
    Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
    Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
    Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;
    Mênh mông không một chuyến đò ngang.
    Không cầu gợi chút niềm thân mật,
    Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
    Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
    Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
    Lòng quê dợn dợn vời con nước,
    Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
    6. Đất Nước – Nguyễn Đình Thi
    Sáng mát trong như sáng năm xưa
    Gió thổi mùa thu hương cốm mới
    Tôi nhớ những ngày thu đã xa
    Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
    Những phố dài xao xác hơi may
    Người ra đi đầu không ngoảnh lại
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
    Mùa thu nay khác rồi
    Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
    Gió thổi rừng tre phấp phới
    Trời thu thay áo mới
    Trong biếc nói cười thiết tha!
    Trời xanh đây là của chúng ta
    Núi rừng đây là của chúng ta
    Những cánh đồng thơm mát
    Những ngả đường bát ngát
    Những dòng sông đỏ nặng phù sa
    Nước chúng ta
    Nước những người chưa bao giờ khuất
    Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất
    Những buổi ngày xưa vọng nói về!
    Ôi những cánh đồng quê chảy máu
    Dây thép gai đâm nát trời chiều
    Những đêm dài hành quân nung nấu
    Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
    Từ những năm đau thương chiến đấu
    Ðã ngời lên nét mặt quê hương
    Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
    Ðã bật lên những tiếng căm hờn
    Bát cơm chan đầy nước mắt
    Bay còn giằng khỏi miệng ta
    Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
    Ðứa đè cổ, đứa lột da …
    Xiềng xích chúng bay không khoá được
    Trời đầy chim và đất đầy hoa
    Súng đạn chúng bay không bắn được
    Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
    Khói nhà máy cuộn trong sương núi
    Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
    Ôm đất nước những người áo vải
    Ðã đứng lên thành những anh hùng.
    Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
    Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
    Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
    Lòng ta bát ngát ánh bình minh.
    Súng nổ rung trời giận dữ
    Người lên như nước vỡ bờ
    Nước Việt Nam từ máu lửa
    Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
    7. Về Làng – Nguyễn Duy
    Làng ta ở tận làng ta
    Mấy năm một bận con xa về làng
    Gốc cây hòn đá cũ càng
    Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
    Cha ta cầm cuốc trên tay
    Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
    Lưng còng bạc nắng thâm mưa
    Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì
    Không răng… cha vẫn cười khì
    Rượu tăm còn để dành khi con về
    Ngọt ngào một chút nem quê
    Cay tê cả lưỡi đắng tê cả lòng
    Gian ngoài thông thống gian trong
    Suốt đời làm lụng sao không có gì
    Không răng… cha vẫn cười khì
    Người còn là quý xá chi bạc vàng
    Chiến tranh như trận cháy làng
    Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
    Vẫn đồng cạn vẫn đồng sâu
    Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa
    Đường làng cây cỏ lưa thưa
    Thanh bình từ ấy sao chưa có gì
    Không răng… cha vẫn cuời khì
    Giàu nghèo có số nghĩ chi cho buồn
    Mẹ ta vo gạo thổi cơm
    Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
    Nhà bên xay lúa ù ù
    Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
    Lũ em ta vác cuốc cào
    Giục nhau bước thấp bước cao ra đồng
    Mồ hôi đã chảy ròng ròng
    Máu và nước mắt sao không có gì
    Không răng… cha vẫn cười khì
    Đời là rứa kể làm chi cho rầu
    Cha con xa cách đã lâu
    Mấy năm mới uống với nhau một lần…
    Ruột ta thắt mặt ta nhăn
    Cha ta thì cứ không răng cười cười
    Ta đi mơ mộng trên trời
    Để cha cuốc đất một đời chưa xong
    8. Quê Hương – Giang Nam
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    “Ai bảo chăn trâu là khổ”
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
    Có những ngày trốn học
    Đuổi bướm cạnh bờ ao
    Mẹ bắt được …
    Chưa đánh roi nào tôi đã khóc!
    Có cô bé nhà bên
    Nhìn tôi cười khúc khích …
    Cách mạng bùng lên
    Rồi kháng chiến trường kỳ
    Quê tôi đầy bóng giặc
    Từ biệt mẹ, tôi đi
    Cô bé nhà bên có ai ngờ!
    Cũng vào du kích
    Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
    Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi!
    Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
    Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
    Mưa đầy trời mà lòng tôi ấm mãi …
    Hòa bình tôi trở về đây
    Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
    Tôi lại gặp em
    Thẹn thùng nép sau cánh cửa
    Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
    Chuyện chồng con khó nói lắm anh ơi!
    Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
    Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng …
    Rồi hôm nay nhận được tin em
    Không tin được dù đó là sự thật
    Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
    Chỉ vì em là du kích, em ơi!
    Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
    Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
    Có những ngày trốn học bị đòn roi
    Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
    Có một phần xương thịt của em tôi.
    9. Quê Hương – Tế Hanh
    Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
    Nước bao vây cách biển nữa ngày sông
    Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
    Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
    Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
    Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
    Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng
    Rướn thân trằng bao la thâu góp gió.
    Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
    Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
    Nhờ ơn trời , biển lặng cá đầy ghe
    Những con cá tươi non thân bạc trắng
    Dân chài lưới làng da ngăm rám nắng
    Khắp thân người nồng thở vị xa xăm
    Chiếc thuyền im bến mõi trở về nằm
    Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
    Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
    Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi
    Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
    Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá
    10. Trở Về Quê Nội – Lê Anh Xuân
    Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa
    Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại
    Quê hương ta tất cả vẫn còn đây
    Dù người thân đã ngã xuống đất này
    Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy
    Ta nhìn ta, ta ngắm, ta say
    Ta run run nắm những bàn tay
    Thương nhó dồn trong tay ta nóng bỏng.
    Đây rồi đoạn đường xưa
    Nơi ta vẫn thường đi trong mộng
    Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa
    Ầu ơ … thương nhớ lắm
    Ơi nhũng bông trang trắng, những bông trang hồng.
    Như tấm lòng em trong trắng thủy chung
    Như trái tim em đẹp màu đỏ thắm
    Con sông nhỏ tuổi thơ ta đã tắm
    Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng
    Hoa lục bình tím cả bờ sông.
    Mẹ lưng còng tóc bạc
    Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe
    Tám em bé chết vì bom xăng đặc
    Trên đường đi học trở về.
    Giặc giết mười người trong một ấp
    Bà con khiêng xác chất đầy ghe
    Chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc
    Làng ta mấy lần bom giội nát
    Dừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre,
    Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió.
    Ta có ngờ đâu mái lều của mẹ
    Dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn còn
    Mẹ ta tần tảo sớm hôm
    Nuôi các anh ta dười hầm bí mật
    Cả đời mẹ hy sinh gan góc
    Hai mươi năm giữ đất, giữ làng
    Ôi mẹ là bà mẹ miền Nam.
    Ta có ngờ đâu em ta đấy
    Dưới mái lều kia em đã lớn lên
    Em đệp lắm như mùa xuân bừng dậy
    Súng trên vai cũng đẹp như em
    Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
    Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng
    Ta yêu giọng em cười trong trẻo
    Ngọt ngào như nước dừa xiêm
    Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
    Dịu dàng như những nàng tiên
    Em là du kích, em là giao liên
    Em là chính quê hương ta đó
    Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương
    Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương
    Sao thấy lòng ấm lạ
    Dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn
    Tiếng đại bác gầm rung vách lá
    Ôi quê hương ta đẹp quá!
    Dù trên đường còn những hố bom
    Dù áo em vẫn còn mảnh vá
    Chỉ có trái tim chung thủy, sắt son
    Và khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới