Hãy kể lại một kỉ niệm buồn đáng nhớ nhất của em *Cấm chép mạng

Hãy kể lại một kỉ niệm buồn đáng nhớ nhất của em
*Cấm chép mạng

2 bình luận về “Hãy kể lại một kỉ niệm buồn đáng nhớ nhất của em *Cấm chép mạng”

  1. Mỗi kỉ niệm dù vui hay buồn đều thật đáng trân trọng. Và đối với mỗi học trò, có lẽ những kỉ niệm bên bạn bè, thầy cô và mái trường là đáng nhớ nhất. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ về tiết học đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở.
    Buổi học đầu tiên vào thứ hai. Tiết học đầu tiên là Ngữ văn. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo nhanh chóng bước vào lớp. Đầu tiên, cô giới thiệu về bản thân. Tên của cô là Nguyễn Thu Hà. Sự thân thiện, nhiệt tình của cô khiến cả lớp đều rất mong đợi, háo hức.
    Bài học bắt đầu với lời giới thiệu về môn học. Sau đó, chúng em đã được học văn bản “Bài học đường đời đầu tiên”. Cô Hà cho cả lớp mười lăm phút để đọc toàn bộ văn bản. Sau đó, cô đã tổ chức một trò chơi. Chúng em sẽ phải giải các ô chữ để tìm ra từ khóa. Có tám ô chữ với tám câu hỏi khác nhau. Mỗi câu trả lời đúng sẽ nhận được một chiếc bút bi. Người giải được từ khóa sẽ nhận được một điểm mười vào điểm kiểm tra miệng. Cả lớp tham gia rất nhiệt tình. Cuối cùng, em đã là người giải được từ khóa. Cô giáo đã khen ngợi và tặng em một điểm mười như đã hứa.
    Trò chơi kết thúc. Chúng em bắt đầu vào bài học. Những kiến thức về tác giả, tác phẩm được cô giới thiệu một cách ngắn gọn. Sau đó, cô hướng dẫn cách phân tích văn bản theo từng nhân vật. Cuối cùng, cô còn tổng kết lại giá trị nội dung và nghệ thuật của văn bản. Thỉnh thoảng, cô cũng đưa ra những câu hỏi để chúng em có thể trao đổi. Nhiều bạn đã giơ tay phát biểu, được cô khen ngợi. Tiết học diễn ra rất sôi nổi. Chúng em say sưa lắng nghe mà quên mất cả thời gian. Với riêng em, sau tiết học, em đã nắm được toàn bộ kiến thức về văn bản “Bài học đường đời đầu tiên”.

    Trả lời
  2. Trong cuộc sống chắc hẵn ai ai cũng sẽ có những nổi buồn riêng biệt. Chuyện cũng khoản 1 năm trc đây, tôi có một người bạn rất thân có thể nói là ko thể tách ra đc.Chúng tôi hc đc với nhau 9 năm, từ cách ăn mặc cho đến tính cách giống nhau như đúc, ngay cả cha mẹ tôi cũng nói 2 đứa giống nhau thật đấy. Nhưng mọi chuyện kết thúc từ khi cậu ấy gặp biến cố. Cậu ấy bị tai nạn giao thông, mn đưa cậu ấy vào viện và gọi cho tôi, khi nghe thấy t sợ lắm, nước mắt chẳng thể ngừng rơi, lòng t cầu mong cậu ấy ko sao. Đến nơi tôi thấy đèn cấp cứu vẫn sáng, chân tay tôi run cả lên. Tôi ngồi đấy khoản 2 tiếng thì đèn tắt, tôi nhanh chân lao đến hỏi bác sĩ :” Bạn cháu có sao ko bác ? ” câu trả lời tôi nhận đc khiến tôi ngồi khụy xuống đất, nước mắt thi nhau mak rơi xuống. Cậu ấy bỏ tôi mak đi rồi, đi thật rồi . Hôm sau thì tôi đi tan bạn, cha mẹ tôi ko cho tôi đi vì sợ tôi sẽ ko bình tĩnh đc mak ngất. Và rồi cứ mỗi năm đến ngày dỗ t vẫn hay ra mộ mak thăm bn, tâm sự cho bn về chuyện xảy ra với tôi. Tôi vẫn luôn tin rằng cậu ấy vẫn đang dõi theo t mọi lúc, mọi nơi.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới