Nêu cảm xúc của em khi rời xa mái trường THCS ….. (đoạn văn nói cỡ tầm 2 phút thôi)

Nêu cảm xúc của em khi rời xa mái trường THCS ….. (đoạn văn nói cỡ tầm 2 phút thôi)

2 bình luận về “Nêu cảm xúc của em khi rời xa mái trường THCS ….. (đoạn văn nói cỡ tầm 2 phút thôi)”

  1. Vậy là chỉ còn hai tháng nữa thôi, là em sẽ phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu của mình để đến một ngôi trường khác. Tuy em luôn biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như thế.
    Mới ngày nào, em còn chập chững đến trường, nép sau lưng mẹ nhìn các anh chị vui đùa, mà giờ đã là học sinh lớp 5 rồi. Mới ngày nào, ngôi trường rộng lớn còn biết bao nhiêu là điều thú vị, kì lạ cho em khám phá, thì giờ đây em đã thuộc làu hết mọi “địa hình”. Cảm giác thân thuộc ấy khiến em luôn cho rằng mái trường này là ngôi nhà thứ hai của em. Và những người thầy, người cô ở đây chính là người cha người mẹ thứ hai của em. Thầy cô yêu thương, dạy dỗ em trưởng thành và dìu dắt em nên người. Nhớ nhất, có lẽ là những người bạn thân thiết đã cùng em trải qua bao giờ học chăm chỉ, bao giờ kiểm tra căng thẳng, bao giờ ra chơi thú vị. Và cả những lúc đi học trễ, bị phạt quét sân. Rồi cả những lần lén mua quà vặt, ăn trong giờ học.
    Những kỉ niệm ấy vốn tưởng là hiển nhiên, giờ lại trở nên quý giá vô cùng. Bởi chỉ ít tuần nữa thôi, em sẽ chẳng được đến đây học tập nữa. Ngôi trường vẫn thế, thầy cô vẫn ở đây, bàn ghế bảng đen vẫn y nguyên, nhưng chỉ là người ngồi ở đây không còn là em nữa. Một chút buồn bã, nuối tiếc hòa lẫn với sự mong chờ về tương lai phía trước, khiến em rơi vào một bầu cảm xúc thật khó gọi tên. Nhưng chắc chắn rằng, sau này, em sẽ trở về thăm trường, như người con trở về mái nhà của mình

    Trả lời
  2. Sẽ chẳng có chuyến xe nào buồn hơn này phượng đỏ nở rộ,chào đón mùa hè tới nhưng cũng là lúc những cô cậu học sinh năm cuối như chúng tôi buồn nhât. Buồn là bởi sắp phải xa mái trường gắn bó ngần 4 năm xa nơi chúng tôi mới ngày nào chập châng vào 6 biết bao điều mới lạ chờ chúng tôi khám phá ,trải qua biết bao thăng trầm qua bao nhiêu nốt nhạc cao ngắn vậy mà giờ lại phải nói lời tạm biệt,tạm biệt chiếc trống trường ,cuốn sổ đầu bài năm nào là nỗi sợ của chúng tôi giờ đây cũng chỉ còn là kỉ niệm.Tôi bỗng thấy bồn chồn làm sao mong thời gian trôi chậm lại để tôi có thể ở lại nơi đây lâu một chút nữa, ở lại nơi in hằn cả thanh xuân nơi cho chúng tôi thấy được chúng tôi đã trưởng thành đến nhường nào.Có lẽ những kỉ niệm ấy sẽ mãi theo tôi suốt cả tháng ngày còn lại những ngày tụ tập bạn bè chiếc xe đạp lách cách cả đám mỗi đứa một li trà sữa vỏn vẹn chỉ mỗi 5k th sao mà nhớ thế.Sẽ chẳng có đồng tiền nào có thể mua lại những tháng ngày kia những tháng ngày dại khờ mà thấm đẫm hoài bão.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới