Đề2 đóng vai vũ nương kể lại tác phẩm

Đề2 đóng vai vũ nương kể lại tác phẩm

1 bình luận về “Đề2 đóng vai vũ nương kể lại tác phẩm”

  1. Tôi Vũ Thị Thiết là người được sinh ra ở Nam Xương, tính tình tôi thùy mị nết na, có nhan sắc. Lúc này trong làng có chàng tên Trương Sinh vì mến tôi có công dung ngôn hạnh đủ đầy, chàng liền xin mẹ để cưới tôi. Tính tình chàng là người đa nghi hết sức đề phòng, nhưng tôi luôn giữ mối quan hệ vợ chồng ôn hoà. Hạnh phúc chưa được bao lâu triều đình bắt lính để đánh giặc Chiêm. Dù chàng là con của nhà khá giả nhưng không có học thức đành phải đi lính. Khi chàng ra đi mẹ chồng tôi dặn dò chàng đủ thứ. Sau khi nghe xong chàng quỳ xuống vâng lời, còn tôi thì rót chén rượu tiễn chồng nói lời chia tay. Tôi nói xong thì 2 hàng lệ rơi xuống và rồi ai cũng đầm đìa nước mắt. Sau khi buổi chia tay kết thúc, ngày trước chàng còn ở đây thì tôi mang thai khi chàng vừa đi được đầy tuần, tôi đau bụng sinh con và đặt tên con là Đản. Ngày tháng trôi qua, thoáng chốc đã nửa năm, mỗi khi thấy bướm lượn đầy vườn thì nỗi buồn lại dâng lên không thể tả. Mẹ chồng tôi vì nhớ chàng mà sinh thành bệnh, tôi hết sức lo thuốc thang, đi chùa cầu mẹ khỏe và lúc nào tôi cũng lựa lời dịu ngọt khuyên nói, nhưng bệnh của mẹ lại ngày một nghiêm trọng hơn. Mẹ biết mẹ không sống được bao lâu nên trăn trối lại với tôi rằng ” ngắn dài có số…….. chẳng phụ mẹ.” . Sau khi nói xong mẹ liền mất, tôi đau xót vô cùng, làm mà chay tế lễ lo liệu mọi việc, như cha cha mẹ ruột của tôi. Năm sau giặc thua chồng tôi được trở về đoàn tụ với gia đình,  khi về tới nhà nghe mẹ mất và đứa con cũng vừa tập nói. Chàng hỏi mẹ rồi bế đứa con đi thăm mộ mẹ, nhưng đứa con tôi không chịu ra đồng quấy khóc chàng liền dỗ nhưng khi đứa con nghe nói chàng cũng là cha liền nói ” Ô hay! Thế ông……thin thít ” , nghe con nói vậy chàng gặn hỏi và con trả lời ra những điều về người cha kia nghe xong chàng lại nghĩ ngờ tôi và cũng nghi ngờ hơn về đứa con của mình. Về tới nhà chàng là um xùm cho bỏ tức, tôi khóc mà rằng ” Thiếp vốn…..cho thiếp” . Chàng vẫn không tin, nhưng tôi hỏi người nói thì lại không trả lời, chỉ lấy chuyện bóng gió mà mắng nhiếc tôi và định đuổi đi, thấy vậy hàng xóm xung quanh bênh vực và biện bạch cho tôi nhưng chẳng hề gì. Tôi bất đắt dĩ nói ” Thiếp sở dĩ…..kia nữa.” Nói xong tôi tắm gội sạch sẽ, ra Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than, khi nói lời cuối xong tôi gieo mình xuống sông. Chàng tuy giận vì không giữ nghĩa lễ vợ chồng ,nhưng thấy tôi tự vẫn trong lòng có chút rung động nên sai người tìm xác vớt lên mà tìm hoài không thấy. Một đêm phòng không vắng vẻ chàng ngồi dưới ánh đèn dầu, đột nhiên đứa con lại nói ” cha Đản lại đến kia kìa ” nghe vậy chàng hỏi đâu đứa con chỉ ngón tay lên bóng chàng trên vách. Lúc này chàng mới hiểu rõ ngọn ngành là chàng đã trách lầm tôi. Cùng làng với tôi, có người tên là Phan Lang làm đầu mục ở bến đò Hoàng Giang, một đêm nằm mộng thấy một cô gái mặc đồ màu xanh cầu xin cứu giúp. Thế là sáng mai thấy có một người chày biếu cho con rùa. Thấy con rùa Phan Lang nhớ giấc mơ đêm qua nên thả con rùa ấy đi. Cuối đời Khai Đại nhà Hồ ….. chết đuối cả. Phan Lang lạc vào động rùa ở hải đảo và gặp được con rùa năm mình cứu, con rùa ấy là vợ của vua biển Nam Hải tên là Linh Phi. Linh Phi biết ơn người đã cứu mình nên mở một yến tiệc. Tại bữa tiệc Phan Lang thấy một người phụ nữ rất giống tôi nên khi tiệc tan đã tìm hỏi và đó là tôi. Tôi kể đầu đuôi ngọn nghành vì sao tôi có ở đây, rồi đưa cho Phan một chiếc hoa vàng. Và khi về Phan đưa lại món đồ tôi gửi cho chàng. Sau đó tôi được giải oan.
     

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới