Nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm

Đề bài: Nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm

nghi luan xa hoi ve can benh vo cam

Nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm
Bạn đang xem : Nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm

I. Dàn ý Nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm

1. Mở bài

Giới thiệu về căn bệnh vô cảm

2. Thân bài

– Thế nào là “vô cảm” và “bệnh vô cảm”:
+ “Vô cảm”: là không có cảm xúc, cảm nhận, không bị rung động trước tình cảm con người
+ “Bệnh vô cảm”: đó là thái độ sống thờ ơ, vô tâm, lạnh nhạt với những người xung quanh, không chia sẻ và quan tâm đến người khác, luôn mang trong mình suy nghĩ ích kỷ, nhỏ nhen

– Nguyên nhân của bệnh vô cảm:
+ Thứ nhất là do bản tính sẵn có của con người
+ Thứ hai là do tác động của môi trường sống…(Còn tiếp)

>> Xem Dàn ý nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm đầy đủ tại đây.
 

II. Bài văn mẫu Nghị luận xã hội về căn bệnh vô cảm

Xã hội lúc bấy giờ đang trên đà tăng trưởng, sống sót song song với những thời cơ là những khó khăn vất vả, thử thách và một trong những khó khăn vất vả nhất định trong tăng trưởng quốc gia đó là bệnh tật. Ngoài những căn bệnh tương quan đến sức khỏe thể chất và tính mạng con người con người như bệnh tim, bệnh lao phổi, bệnh ung thư …, phải kể đến những bệnh về niềm tin và lối sống của con người như bệnh ích kỷ, bệnh vô cảm … Trong đó, bệnh vô cảm thực sự là một căn bệnh rất nguy hại và đáng quan ngại, gây ảnh hưởng tác động xấu đến cá thể con người và cả xã hội, cần phải ngăn ngừa và chữa trị kịp thời .
Để tìm hiểu và khám phá về căn bệnh vô cảm, trước hết tất cả chúng ta phải hiểu vô cảm là gì. “ Vô ” là không, “ cảm ” là tình cảm, xúc cảm, cảm nhận, rung cảm của con người, “ vô cảm ” chính là không có xúc cảm, cảm nhận, không bị rung động trước tình cảm con người. Bệnh vô cảm là thái độ sống lạnh nhạt, vô tâm, lạnh nhạt với những người xung quanh, không san sẻ và chăm sóc đến người khác, luôn mang trong mình tâm lý ích kỷ, nhỏ nhen. Nguyên nhân của căn bệnh này đến từ nhiều hướng, thứ nhất là do bản tính sẵn có của con người, vốn có tính ích kỷ, hờ hững và xa lánh với mọi người xung quanh ; thứ hai là do tác động ảnh hưởng của thiên nhiên và môi trường sống, khi sống ở thiên nhiên và môi trường con người ít tiếp xúc với nhau, chỉ mải miết quay cuồng trong học tập, việc làm, tranh đua sẽ không có thời cơ để con người chú ý đến những người khác, việc khác, ít có thời hạn tiếp xúc và bày tỏ xúc cảm với nhau, từ từ sẽ trở nên vô cảm ; thứ ba là do sự tăng trưởng của xã hội, của khoa học công nghệ tiên tiến và quy trình đô thị hóa, xã hội tăng trưởng con người ta chỉ mải lo làm ăn, quan trọng vật chất hơn tình cảm, thời đại công nghệ tiên tiến khiến con người ta ham mê đắm chìm trong công nghệ tiên tiến, ít dành thời hạn trò chuyện và chăm sóc lẫn nhau ; sau cuối vô cảm cũng chính do cách giáo dục của mái ấm gia đình, cha mẹ mải làm không chăm sóc con cháu hay ép buộc, áp đặt con cháu theo tâm lý của mình sẽ khiến những con trở nên vô cảm, bất mãn .
Biểu hiện của căn bệnh vô cảm rất dễ nhận ra, đó là sự lạnh nhạt trước nỗi đau thương, mất mát của người khác, gặp người tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải cũng chỉ đứng nhìn dửng dưng không hề có dự tính trợ giúp. Thờ ơ trước những yếu tố của hội đồng và xã hội, trong khi hội đồng đang phát động chiến dịch dọn rác thì vẫn có những con người xả rác bừa bãi ra môi trường tự nhiên. Trước những chương trình từ thiện xã hội, tình nghĩa và ủng hộ như hiến máu cứu người, ủng hộ đồng bào lũ lụt, vẫn có những người không tham gia, coi đó không phải chuyện của mình. Tuy nhiên những bộc lộ vô cảm trên chưa đáng lo lắng bằng việc vô cảm trước những cái xấu, cái ác trong xã hội. Ở nơi công cộng nhìn thấy kẻ tà đạo lấy trộm đồ nhưng không lên tiếng mà lẳng lặng bỏ đi, nhìn thấy người khác đánh rơi đồ nhưng không nhắc mà mặc kệ, khi lên xe thấy người trẻ không nhường chỗ cho người già nhưng không quan điểm. Hay trong môi trường học tập, nhìn thấy bạn gian lận trong thi tuyển, quay cóp và sử dụng tài liệu nhưng lại không tố cáo với giáo viên, tận mắt chứng kiến bè bạn bị bạo hành ngay trong lớp học nhưng không gọi bảo vệ hay giáo viên tới mà còn cổ vũ, dùng điện thoại cảm ứng quay rồi tung lên mạng xã hội … Có thể thấy, bệnh vô cảm đã xâm nhập sâu trong đời sống của tất cả chúng ta, ngày càng hoành hành quái ác, gây ra những mối đe dọa nghiêm trọng đến cá thể và hội đồng. Bệnh vô cảm khiến cho con người mất đi tính nhân đạo, không có lương tâm, càng nhiều người vô cảm sẽ hình thành nên một xã hội vô cảm. Vì vô cảm mà con người ngày càng xa lánh nhau, lạnh nhạt và hờ hững với nhau, mất đi tính hội đồng và sự liên kết giữa người với người. Một dân tộc bản địa không có sự kết nối, đoàn kết giữa người dân với nhau sẽ là tiềm năng của quân địch xâm lược, không có sức mạnh nào lớn hơn đoàn kết, để có đoàn kết phải bài diệt trừ căn bệnh vô cảm .
Mỗi tất cả chúng ta phải nhận thức được mối nguy cơ tiềm ẩn mà căn bệnh vô cảm gây ra để từ đó tránh xa căn bệnh này. Bằng cách thực hành thực tế lối sống tích cực giúp sức mọi người, luôn củng cố tình yêu thương và sự chăm sóc so với mọi người, mọi yếu tố xung quanh. Tham gia nhiều hơn nữa những chương trình xã hội mang tính nhân văn cao như ủng hộ, từ thiện, bảo vệ môi trường tự nhiên, đền ơn đáp nghĩa … Hãy chung tay đẩy lùi căn bệnh vô cảm trong xã hội của tất cả chúng ta .
— — — — — — — – HẾT — — — — — — — –

Vô cảm hiện là tình trạng tiêu cực đã và đang tồn tại trong xã hội hiện đại. Vô cảm gây rạn nứt tình cảm giữa con người với con người và làm cho chính bản thân con người rơi vào trạng thái không cảm xúc, cuộc sống cũng trở nên tẻ nhạt, vô nghĩa. Bên cạnh vô cảm, các em có thể tìm hiểu thêm nhiều hiện tượng đang được xã hội quan tâm qua việc tham khảo: Nghị luận xã hội về hiện tượng bạo lực học đường, Nghị luận về hiện tượng nghiện chụp ảnh tự sướng của giới trẻ, Nghị luận về hiện tượng ăn mặc phản cảm nơi linh thiêng, Nghị luận về hiện tượng mê tín quá đà của người Việt.

Đăng bởi : trung học phổ thông Sóc Trăng
Chuyên mục : Giáo Dục

Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học

Viết một bình luận

Câu hỏi mới