Nghị luận về đức hi sinh trong cuộc sống – Luật Trẻ Em

Nhằm giúp các em học sinh lớp 12 có thêm tư liệu ôn tập cho các kì thi đồng thời rèn cách viết văn nghị luận, LuatTreEm mời các em cùng tham khảo tài liệu văn mẫu Nghị luận về đức hi sinh trong cuộc sống dưới đây. Chúc các em học tập vui vẻ!

Bạn đang xem : Nghị luận về đức hi sinh trong đời sống

Nghị luận về đức hi sinh trong cuộc sống

1. Sơ đồ gợi ý

hinh duc hi sinh

2. Dàn bài chi tiết cụ thể

2.1. Mở bài

– Giới thiệu về đức hi sinh trong đời sống

2.2. Thân bài

a. Giải thích

– Hi sinh là một đức tính cao quý của con người. – Hi sinh là vì người khác mà chịu sự thiệt thòi về bản thân mình. – Đó là những tâm lý, hành vi tự nguyện vì người khác, không vụ lợi cá thể, đặt quyền lợi của người khác lên trên quyền lợi của bản thân mình.

b. Biểu hiện

– Trong cuộc chiến tranh : + Rất nhiều anh hùng, chiến sỹ đã hi sinh vì Tổ quốc, mang lại đời sống tự do, ấm no cho nhân dân. + Họ không ngại khó khăn mà nhiệt huyết tham gia chiến đấu. + Các dẫn chứng tiêu biểu vượt trội : quản trị Hồ Chí Minh dành cả cuộc sống mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc bản địa, chăm sóc cho đời sống của nhân dân ; người anh hùng Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai trong chiến dịch Điện Biên Phủ ; Bế Văn Đàn lấy vai làm giá súng, Tô Vĩnh Diện dùng thân chèn pháo, … – Trong đời sống hàng ngày : + Cha mẹ lao động khó khăn vất vả, hi sinh vì những con để những con có một đời sống vừa đủ, tốt đẹp. + Những con người hi sinh bản thân để cứu bạn hữu hoặc người khác khi họ gặp nạn : anh Trần Hữu Hiệp trong vụ chìm tàu ở vùng biển Cần Giờ, em Nguyễn Văn Nam đã hi sinh cứu 5 em nhỏ bị đuối nước, … + Những người chiến sỹ, giáo viên tình nguyện ra biển hòn đảo hoặc lên miền núi để công tác làm việc, thao tác, …

c. Bàn luận

– Người có đức hi sinh được mọi người tôn trọng, yêu quý. – Đức hi sinh giúp con người sống thân mật với nhau hơn, biết yêu thương nhau hơn. – Phê phán những con người sống vô cảm, ích kỉ, không biết hi sinh vì người khác.

d. Liên hệ bản thân

– Phải biết sống vì người khác, rèn luyện đức hi sinh cho bản thân. – Không quên ơn những người đã hi sinh vì mình. – Phát huy đức tính cao đẹp của dân tộc bản địa.

2.3. Kết bài

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Nghị luận về đức hi sinh trong cuộc sống

Gợi ý làm bài

3.1. Bài văn mẫu số 1

Nếu sự ích kỉ khiến con người trở nên tầm thường, nhỏ bé thì sự hi sinh lại giúp con người trở nên hùng vĩ. Đức hi sinh luôn hiện hữu và sống sót trong đời sống của mỗi tất cả chúng ta. Nó đã trở thành lẽ sống, lí tưởng sống trong suốt chiều dài lịch sử vẻ vang hàng nghìn năm của dân tộc bản địa. Hi sinh là vì người khác mà chịu sự thiệt thòi về bản thân mình. Đó là những tâm lý, hành vi tự nguyện vì người khác, không vụ lợi cá thể, đặt quyền lợi của người khác lên trên quyền lợi của bản thân và hoàn toàn có thể hi sinh tính mạng con người của mình vì sự sống của người khác. Đây là đức tính cao quý của nhân dân ta mà tất cả chúng ta hoàn toàn có thể thuận tiện phát hiện trong đời sống hàng ngày. Trong thời kì cuộc chiến tranh ác liệt, biết bao người anh hùng đã tham gia chiến đấu để giành lấy tự do, tự do cho Tổ quốc. Họ là người anh hùng Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai trong chiến dịch Điện Biên Phủ, anh Bế Văn Đàn lấy vai làm giá súng hay người người trẻ tuổi quả cảm Tô Vĩnh Diện đã dùng thân mình để chèn pháo, … Một tấm gương về đức hi sinh mà tất cả chúng ta không hề không nhắc đến đó là quản trị Hồ Chí Minh vĩ đại. Người đã dành cả cuộc sống mình cho sự nghiệp cách mạng. Những năm tháng tuổi trẻ Bác đã dạt dẹo khắp những nước trên quốc tế để tìm ra con đường giải phóng dân tộc bản địa, khi trở về Bác chỉ huy cách mạng Nước Ta giành thắng lợi. Những câu hát : “ Cả cuộc sống Bác chăm sóc cho niềm hạnh phúc nhân dân. Cả cuộc sống Bác hi sinh cho dân tộc bản địa Nước Ta … Cả cuộc sống rất thanh cao không gợn chút riêng tư. Mãi ngàn đời ngát hương thơm trong tâm hồn Nước Ta … ” ( Bác Hồ một tình yêu bát ngát – Thuận Yến ) vẫn còn vang mãi trong tâm thức mỗi tất cả chúng ta. Bên cạnh những anh hùng được tổ quốc ghi công được nhiều người biết đến thì vẫn có vô số những con người vô danh đã ngã xuống vì màu cờ sắc áo của dân tộc bản địa. Họ là những người “ Không ai nhớ mặt đặt tên / Nhưng họ đã làm ra Đất Nước ” ( Đất Nước – Nguyễn Khoa Điềm ). Đức hi sinh của họ đã trở thành lí tưởng sống. Đối với họ, sống là góp sức, là hi sinh để hoàn toàn có thể mang lại niềm hạnh phúc cho đồng bào, dân tộc bản địa. Bao nhiêu gian truân, khổ cực cũng không hề khiến họ lùi bước. Khi bom đạn cuộc chiến tranh đã qua đi, đức hi sinh của con người vẫn luôn được bộc lộ trong đời sống thường nhật. Chắc hẳn tất cả chúng ta đều biết đến anh Trần Hữu Hiệp hay anh Nguyễn Văn Nam và nhiều tấm gương khác vì cứu người mà hi sinh tính mạng con người của mình. Anh Trần Hữu Hiệp đã có một hành vi thật dũng mãnh khi nhường chiếc áo phao cứu trợ của mình cho một phụ nữ trong vụ chìm tàu ở vùng biển Cần Giờ để nhận lấy cái chết về mình. Giữa ranh giới mỏng mảnh của sự sống và cái chết, con người ấy đã nhường lại thời cơ sống của mình cho người khác. Khi trông thấy năm em nhỏ đang bị đuối nước, Nguyễn Văn Nam đã không ngần ngại mà nhảy xuống cứu những em. Ngay cả khi bản thân đã đuối sức thì Nam vẫn liều mình để cứu một em nhỏ còn lại và anh bị dòng nước nhấn chìm. Những hành vi đó cao quý và đáng quý biết nhường nào ! Đức hi sinh không riêng gì biểu lộ ở việc nhận lấy cái chết về mình để đánh đổi lấy sự sống cho người khác mà nó còn được bộc lộ ở những hành vi thầm lặng mà vô cùng ý nghĩa. Những người cha, người mẹ đã dùng cả cuộc sống chăm sóc cho những con để những con có một đời sống khá đầy đủ. Họ không quản ngại mưa nắng, khó khăn vất vả, cực khổ lao động để mua cho con một chiếc cặp sách mới, một bộ quần áo mới. Bao nhiêu giọt mồ hôi cũng chính là bao nhiêu sự khó khăn vất vả, hi sinh của cha mẹ. Họ luôn giấu đi sự căng thẳng mệt mỏi để dành cho ta những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Sự hi sinh của những bậc cha mẹ là vô bờ bến. Công ơn ấy tất cả chúng ta dành cả một đời cũng không thể nào đền đáp hết được. Ngoài ra, tất cả chúng ta còn biết đến những người chiến sỹ, giáo viên tự nguyện lên vùng cao hay vùng biển hòn đảo xa xôi để công tác làm việc và thao tác. Những người giáo viên đã hi sinh cả tuổi trẻ, thậm chí còn là cả cuộc sống của mình để gắn bó với những nơi hẻo lánh, những nơi điều kiện kèm theo kinh tế tài chính còn khó khăn vất vả để mang kiến thức và kỹ năng đến cho mọi người. Những người lính cũng góp sức mình để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ dân tộc bản địa. Tất cả những con người ấy đều xứng danh được ngợi ca và tôn trọng. Người có đức hi sinh sẽ luôn được mọi người yêu quý. Đức hi sinh xuất phát từ lòng yêu thương con người thế cho nên nó là sợi dây kết nối con người lại với nhau. Đức hi sinh giúp ta biết yêu thương người khác, biết hành vi vì người khác. Cũng vì lẽ đó mà tất cả chúng ta sống đẹp hơn, sống có ích hơn bởi “ Có gì trên đời đẹp hơn thế / Người yêu người sống để yêu nhau ( Tố Hữu ). Bên cạnh việc ngợi ca những người có đức hi sinh tất cả chúng ta cũng cần phê phán lối sống theo chủ nghĩa cá thể, sống ích kỉ của 1 số ít cá thể trong xã hội. Họ chỉ chăm sóc đến bản thân mình mà vô cảm, hờ hững, không biết hi sinh vì người khác. Để có được đời sống no ấm, tươi đẹp như thời điểm ngày hôm nay, tất cả chúng ta cần bày tỏ lòng biết ơn so với những người anh hùng đã hi sinh vì nền độc lập, độc lập của dân tộc bản địa, biết ơn những người cha, người mẹ đã dành cả cuộc sống để chăm sóc cho tất cả chúng ta. Đồng thời mỗi cá thể cần rèn luyện đức hi sinh cho bản thân và phát huy đức tính cao đẹp ấy để xã hội ngày càng tăng trưởng, con người ngày càng kết nối.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Đạo đức truyền thống lịch sử của tất cả chúng ta đề cao Đức hi sinh ở người phụ nữ, có mục tiêu giáo dục Đức hi sinh ở người phụ nữ, và có ý thức yên cầu Đức hi sinh ở người phụ nữ, nhưng lại không có những bộc lộ tựa như so với phái mạnh. Tại sao vậy ? Điều này đã làm dấy lên không biết bao nhiêu cuộc tranh luận giữa tất cả chúng ta, đặc biệt quan trọng là trong quá trình gần đây khi tư tưởng bình đẳng nam nữ ngày càng được chăm sóc và phổ cập trong xã hội. Những cuộc tranh luận diễn ra giữa người nam và người nữ, giữa truyền thống cuội nguồn và văn minh, giữa cũ và mới, giữa người trẻ với người già … Nhưng hầu hết những cuộc tranh luận đều không đi đến sự thống nhất tổng thể và toàn diện hay những giải pháp đơn cử và tổng lực, bởi tất cả chúng ta đã không nhìn nhận từ căn nguyên của yếu tố. Trước hết, cần phải hiểu thế nào là “ Đức hi sinh ”. Chúng ta vẫn thường cho rằng hi sinh là sự mất mát, nhưng đó là một cái nhìn phiến diện, hẹp hòi. Hi sinh là một sự đánh đổi, đánh đổi những quyền lợi trước mắt để lấy cái quyền lợi vĩnh viễn, đánh đổi cái niềm vui nhỏ bé để được cái ý nghĩa lớn lao, đánh đổi sự thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận để bảo vệ sự không thay đổi của toàn thể … Người ta sẽ cảm thấy hi sinh là sự mất mát chỉ khi không nhìn thấy được cái quyền lợi lâu dài hơn, không cảm nhận được những ý nghĩa lớn lao, không ý thức được cái vĩnh cửu của toàn thể. Một người mẹ dành nhiều thời hạn, tận tâm và tiền tài để nuôi dưỡng và giáo dục đứa con của mình sẽ được nhìn nhận là gì ? Sẽ nhìn nhận đó là sự hi sinh nếu người mẹ đó không cảm nhận được niềm vui khi tận mắt chứng kiến đứa con mình ngày một trưởng thành, không thấy trước được viễn cảnh đứa bé kia sẽ trở thành một con người hoàn thành xong và đẹp tươi. Sẽ nhìn nhận đó là sự đánh đổi tích cực nếu người mẹ đó hiểu rằng chỉ cần 1/3 thời hạn trong 1/3 cuộc sống của mình thôi cũng đã tạo ra được một cuộc đời mới, một con người mới, một nhân cách mới hoàn hảo. Và sẽ là niềm hạnh phúc khi người mẹ đó có tình yêu với đứa con của mình, với mái ấm gia đình của mình, với người chồng của mình, nhìn nhận việc nuôi dạy đứa trẻ cùng chồng như thể một sự tận thưởng tình yêu và thưởng thức đời sống. Đức hi sinh không phải là sự hi sinh. Đức hi sinh là ý thức sẵn sàng chuẩn bị hi sinh, năng lực sẵn sàng chuẩn bị hi sinh được tích góp trong tâm thức ở mỗi con người. Nó hoàn toàn có thể được tích góp dưới dạng những xúc cảm thiêng liêng được vun đắp từ nhỏ, hay là sự lựa chọn của những tâm lý thấu đáo. Một con người có Đức hi sinh có năng lực coi việc hi sinh những quyền lợi của mình cho một giá trị nào đó xứng danh như thể một điều rất là tự nhiên, như thể một bổn phận hay nghĩa vụ và trách nhiệm, như thể chính ý nghĩa sự sống sót của mình, như thể chính niềm vui, là niềm hạnh phúc của mình. Và bởi vì thế, Đức hi sinh không phải là một gánh nặng, một nghĩa vụ và trách nhiệm, mà là một sự cứu rỗi cho xúc cảm, cho nhận thức, cho tâm hồn của họ. Chúng ta, dù ít hay nhiều cũng đều hiểu và tin vào luật nhân quả, rằng ở hiền thì gặp lành, ác giả thì ác báo. Đều tin rằng đời sống này vốn công minh và không ai chỉ cho đi mà không được nhận lại, hay chỉ biết nhận mà không phải cho đi. Chúng ta cũng biết rằng sự cho đi là tiền đề để kiến thiết xây dựng những mối quan hệ, những tình cảm, những giá trị sống xinh xắn … Thế nên, có được ý thức sẵn sàng chuẩn bị cho đi đã là một sự như mong muốn, bởi khi đó con người không phải nuối tiếc khi phải cho đi mà vẫn có thời cơ tận thưởng niềm vui khi nhận lại. Sẽ còn như mong muốn hơn nếu như con người biết dành sự hi sinh cho những điều xứng danh, bởi khi đó họ có thời cơ nhận lại gấp nhiều lần. Và, niềm hạnh phúc thay, khi những người cho đi kia nhìn nhận sự cho đi như thể một niềm niềm hạnh phúc, khi ấy, đời sống của họ sẽ ngập tràn niềm hạnh phúc, và tất cả chúng ta nói rằng những con người ấy có Đức hi sinh.

Vậy tại sao lại gọi là “Đức hi sinh” mà không gọi bằng một cái tên khác như “Dám đánh đổi”?
Là bởi vì trước kia phụ nữ vốn không được học hành nên nhận thức bị hạn chế, cộng thêm với cuộc sống khó khăn đã giam hãm năng lực cảm nhận của họ nên họ khó có thể hiểu được những điều phức tạp, trừu tượng. Sẽ là khó khăn hơn để giúp một người phụ nữ không được học hành hiểu rằng những gì họ đang cho đi là một sự đánh đổi giữa hiện tại và tương lai, giữa cái cụ thể và cái khái quát, giữa cái bộ phận và cái bao hàm. Họ không được trang bị hoặc không dễ được trang bị những năng lực nhận thức để nhìn ra những điều đó, để hiểu rằng việc nuôi dạy con cái là một bổn phận với xã hội, với giống nòi, rằng việc chăm sóc cho chồng là vun đắp cho gia đình, cho tương lai, rằng việc yêu thương, bao dung và tha thứ với người khác là làm đẹp cho môi trường xã hội mình đang sống… Nên, sẽ phù hợp hơn với họ khi gọi tên đức tính đó là Đức hi sinh.

Nhưng đạo đức truyền thống cuội nguồn vốn khôn ngoan và công minh. Truyền thống khôn ngoan vì đã khôn khéo ca tụng đức hi sinh của người phụ nữ bằng cách gọi tên bổn phận của họ là những thiên chức, bằng cách gợi lên ở người chồng, người con trong mái ấm gia đình những tình cảm trân trọng và yêu thương, bằng cách vẽ lên hình ảnh người vợ, người mẹ thật đẹp tươi trong tư tưởng hay văn hóa truyền thống xã hội, bằng cách kiến thiết xây dựng những ngày lễ hội quan trọng để ngợi ca những đức tính, những con người này … Những điều ấy là những gì mà đời sống, mà xã hội hay mái ấm gia đình bù đắp cho xúc cảm của người phụ nữ, động viên và thôi thúc người phụ nữ rèn luyện và bồi đắp Đức hi sinh cho mình. Trong quy mô truyền thống lịch sử hoàn hảo, mọi sự tương tác giữa người với người đều rất là nhân văn và xinh xắn. Truyền thống công minh vì truyền thống lịch sử cũng yên cầu ở người phái mạnh những sự hi sinh tương tự như, nhưng được gọi tên bằng những ngôn từ khác đi, đó là sự hùng vĩ, sự che chở, sự tranh đấu, sự dựng xây, là nghĩa vụ và trách nhiệm dòng tộc, nghĩa vụ và trách nhiệm vương quốc xã tắc … Ẩn bên trong những giá trị đạo đức này vẫn là sự đánh đổi, đánh đổi giữa cái ngắn ngủi trong hiện tại để lấy cái vững chắc ở tương lai, đánh đổi nhu yếu của một bộ phận để lấy cái không thay đổi của toàn thể. Nhưng người phái mạnh đã được giáo dục nhiều hơn để hiểu ra thực chất và sự thiết yếu của những đức tính ấy, nên hoàn toàn có thể gọi tên những đức tính ấy bằng những ngôn từ đơn cử và đúng chuẩn hơn, thích hợp với từng bổn phận và nghĩa vụ và trách nhiệm với từng đối tượng người tiêu dùng và sắc thái hơn. Cao thượng là sự đánh đổi những quyền lợi của bản thân để đạt được sự sống sót cho một giá trị nào đó của cái chung, của tập thể. Che chở là sự hi sinh những nhu yếu của bản thân để thỏa mãn nhu cầu những nhu yếu cấp thiết và quan trọng hơn so với những người khác. Tranh đấu là hi sinh sự bảo đảm an toàn của bản thân để đổi lấy những nền tảng thuận tiện cho xã hội. Dựng xây là sự đánh đổi những nguồn lực của hiện tại để đạt được những thành tựu lâu bền hơn và vững chắc trong tương lai. Bởi thế, “ Đức hi sinh ” là đức tính thiết yếu ở toàn bộ mọi người, cần được khơi gợi và bồi đắp ở tổng thể mọi người. Và để quy trình này được thuận tiện, thì đã đến lúc để bất kỳ ai cũng nên được hiểu, được nhìn nhận về nó một cách rõ ràng hơn, tường tận hơn. Như thế, bản thân mỗi người mới hoàn toàn có thể tự mình bồi đắp cho mình và không bị những hiện tượng kỳ lạ hay khuynh hướng nhất thời làm cho nản chí. Đức hi sinh là một giá trị đạo đức, là sự khôn ngoan của tâm hồn. Và vì vậy nó luôn mang lại những điều tốt đẹp cho con người, hay cho mối quan hệ giữa người với người. Đức hi sinh chỉ gây ra đau khổ khi người ta không hiểu đúng về nó, không cảm nhận được nó, hay không sử dụng nó đúng cách. Từ trước đến giờ, con người chỉ đau khổ vì hi sinh cho những gì không xứng danh để hi sinh, con người chỉ đau khổ vì hi sinh mà không cảm nhận được tình yêu thương và lẽ công minh trong sự hi sinh đó. Từ trước đến giờ, con người chỉ đau khổ vì sự ngu dốt của mình mà thôi.

–Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—

Đăng bởi : Blog LuatTreEm Chuyên mục : Giáo dục đào tạo, Lớp 12

Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học

Viết một bình luận

Câu hỏi mới