Truyện ngắn về thầy cô ý nghĩa
1. Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học2. Truyện ngắn ý nghĩa về thầy cô
Truyện ngắn về thầy cô giáo ngày 20-11 là những câu chuyện ý nghĩa, cảm động về tình thầy trò. Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, vantaiduongviet.vn xin gửi đến các bạn những câu chuyện ngắn về thầy cô sâu sắc nhất.Bạn đang xem : Truyện ngắn về thầy cô giáo ngày 20Những bài thơ ngắn về cô giáo ngày 20-11Kịch bản chương trình 20-11Dưới đây là những câu chuyện ngắn về thầy cô hay và ý nghĩa nhất góp phần giúp bài báo tường ngày 20/11 thêm cảm động, phong phú.
1. Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học
Mới hôm nào, bỡ ngỡ trước một ngôi trường mới mẻ, em cứ nằm chặt tay mẹ. Vậy mà bây giờ em là cậu học sinh lớp 4 rồi, hằng ngày gắn bó với mái trường Trần Cao Vân, cùng bạn bè chia sẻ những kỉ niệm vui buồn, giận hờn, thông cảm, thương mến…
Những xích đu, cầu trượt, nhà banh… ở trường mần non giờ được thay bằng những hàng cây xanh. Dọc theo các hành lang, trong lớp học cũng không còn màu sắc của đồ chơi, mà là những bàn ghế thơm mùi gỗ, xếp thành dãy ngăn nắp trước một chiếc bảng đen to và dài. Hình ảnh về người mẹ hiền duyên dáng trong tà áo dài với ánh mắt dịu hiền và lời nói ấm áp đã làm em quên dần nỗi lo sợ và bối rối của ngày đầu tiên đến lớp. Cô đã ân cần hướng dẫn chúng em làm quen với kỉ luật trong học tập, nế nếp trong sinh hoạt và giúp chúng em gắn kết tình bạn với nhau qua những bài học kiến thức xen kẽ với bài giảng đạo đức.Những kí ức của năm học đầu tiên đầy dấu ấn khó phai trong lòng của em. Lời động viên của cô khuyến khích em trong việc rèn chữ đã mang lại cho em động lực phấn đấu và không lùi bước khi gặp khó khăn. Chính vì vậy những bài toán khó cũng không làm cho em nao núng. Có lẽ, mãi mãi em vẫn không quên, những lần các bạn nam trong lớp phá phách và nghịch ngợm, nhưng cô vẫn dịu dàng, ân cần chỉ bảo và giải thích.
Thời gian cứ trôi đi, biết bao thế hệ học trò đã được cô chèo lái con đò kiến thức đưa chúng em đến những bến bờ. Rồi mai đây, khi xa mái trường thân yêu này, em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi và trở thành một người tốt cho xã hội để cô có thể tự hào về chúng em.
2. Truyện ngắn ý nghĩa về thầy cô
Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắngĐã 10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời gian em vẫn hằng mơ một ngày em được trở lại thời thơ bé với bao kỷ niệm lưu luyến với thầy cô và bè bạn. Chiều nay em đi qua khúc sông gặp bạt ngàn hoa lau trắng, những bông lau trắng bời bời như nỗi nhớ của em về Thầy…Bài học đầu tiên em học ở Thầy là bài giảng lịch sử về Đinh Tiên Hoàng – vị vua tài giỏi đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nền móng xây dựng độc lập tự chủ của đất nước.Thầy đã kể rất sinh động việc thời nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng các bạn chăn trâu lấy bông lau làm cờ bày trận đánh nhau với trẻ con thôn khác, đánh đâu thắng đó, tất cả đều hàng phục tôn làm “chủ tướng”, chéo tay làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như vua.Hình ảnh những cành lau trắng đã được Thầy minh họa rất xúc động và trở thành dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong em và nhiều lứa học trò chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng em biết bao bài học về lịch sử, về tình yêu đất nước và tinh thần kiên cường bất khuất của dân tộc… nhưng có một điều, Thầy chưa bao giờ kể về mình, về cuộc đời quân ngũ của Thầy. Thầy là thương binh, Thầy trở về từ chiến trường và đã để lại nơi ấy một cánh tay. Em nhớ những dòng chữ bằng phấn trắng Thầy viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, chợt thấy cay cay sống mũi…1. Truyện ngắn về thầy cô của học viên tiểu học2. Truyện ngắn ý nghĩa về thầy côNhững bài thơ ngắn về cô giáo ngày 20-11 Kịch bản chương trình 20-11 Dưới đây là những câu chuyện ngắn về thầy cô hay và ý nghĩa nhất góp thêm phần giúp bài báo tường ngày 20/11 thêm cảm động, đa dạng chủng loại. Mới hôm nào, kinh ngạc trước một ngôi trường mới lạ, em cứ nằm chặt tay mẹ. Vậy mà giờ đây em là cậu học viên lớp 4 rồi, hằng ngày gắn bó với mái trường Trần Cao Vân, cùng bè bạn san sẻ những kỉ niệm vui buồn, giận hờn, thông cảm, thương mến … Những xích đu, cầu trượt, nhà banh … ở trường mần non giờ được thay bằng những hàng cây xanh. Dọc theo những hiên chạy, trong lớp học cũng không còn sắc tố của đồ chơi, mà là những bàn và ghế thơm mùi gỗ, xếp thành dãy ngăn nắp trước một chiếc bảng đen to và dài. Hình ảnh về người mẹ hiền duyên dáng trong tà áo dài với ánh mắt dịu hiền và lời nói ấm cúng đã làm em quên dần nỗi lo âu và bồn chồn của ngày tiên phong đến lớp. Cô đã ân cần hướng dẫn chúng em làm quen với kỉ luật trong học tập, nế nếp trong hoạt động và sinh hoạt và giúp chúng em kết nối tình bạn với nhau qua những bài học kinh nghiệm kỹ năng và kiến thức xen kẽ với bài giảng đạo đức. Những kí ức của năm học tiên phong đầy dấu ấn khó phai trong lòng của em. Lời động viên của cô khuyến khích em trong việc rèn chữ đã mang lại cho em động lực phấn đấu và không lùi bước khi gặp khó khăn vất vả. Chính vì thế những bài toán khó cũng không làm cho em nao núng. Có lẽ, mãi mãi em vẫn không quên, những lần những bạn nam trong lớp phá phách và nghịch ngợm, nhưng cô vẫn dịu dàng êm ả, ân cần chỉ bảo và lý giải. Thời gian cứ trôi đi, biết bao thế hệ học trò đã được cô chèo lái con đò kỹ năng và kiến thức đưa chúng em đến những bến bờ. Rồi mai đây, khi xa mái trường thân yêu này, em hứa sẽ nỗ lực học thật giỏi và trở thành một người tốt cho xã hội để cô hoàn toàn có thể tự hào về chúng em. Đã 10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời hạn em vẫn hằng mơ một ngày em được trở lại thời thơ bé với bao kỷ niệm lưu luyến với thầy cô và bè bạn. Chiều nay em đi qua khúc sông gặp bạt ngàn hoa lau trắng, những bông lau trắng bời bời như nỗi nhớ của em về Thầy … Bài học tiên phong em học ở Thầy là bài giảng lịch sử dân tộc về Đinh Tiên Hoàng – vị vua có tài năng đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nền móng thiết kế xây dựng độc lập tự chủ của quốc gia. Thầy đã kể rất sinh động việc thời nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng những bạn chăn trâu lấy bông lau làm cờ bày trận đánh nhau với trẻ con thôn khác, đánh đâu thắng đó, tổng thể đều thu phục tôn làm ” chủ tướng “, chéo tay làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như vua. Hình ảnh những cành lau trắng đã được Thầy minh họa rất xúc động và trở thành dấu ấn không khi nào phai nhạt trong em và nhiều lứa học trò chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng em biết bao bài học kinh nghiệm về lịch sử dân tộc, về tình yêu quốc gia và ý thức kiên cường quật cường của dân tộc bản địa … nhưng có một điều, Thầy chưa khi nào kể về mình, về cuộc sống quân ngũ của Thầy. Thầy là thương bệnh binh, Thầy trở lại từ mặt trận và đã để lại nơi ấy một cánh tay. Em nhớ những dòng chữ bằng phấn trắng Thầy viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, chợt thấy cay cay sống mũi …
Xem thêm: Chuyển Nhạc Vào Iphone Không Cần Itune S, Hướng Dẫn Copy Nhạc Vào Iphone Không Cần Itunes
Hồi đó, món quà mà em và các bạn trong nhóm học sinh giỏi Văn đã tặng Thầy nhân ngày 20-11 là một bó hoa lau trắng. Thầy đã xúc động đến lặng người. Thầy cẩn thận cắm “bó hoa đặc biệt” ấy của chúng em vào một bình hoa được làm bằng gốc tre ngà ở phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy quay lại nói với chúng em giọng xúc động: hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người đồng đội cũ. Thầy kể, chữ đầu tiên hồi đó Thầy học là chữ 0.Để thầy dễ nhớ, mẹ Thầy nói nếu khi con nhìn thấy nắng xuyên qua mái nhà của mình, thấy những chấm tròn, đó là chữ 0. Nhà Thầy hồi đó lợp bằng tranh mây. Những gánh tranh mây mà cha Thầy đã lặn lội mang về từ trong rừng sâu, kiên nhẫn gánh đến mấy tháng trời mới đủ làm mái nhà. Người thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy chính là mẹ Thầy. Những con số đầu tiên Thầy biết cũng từ mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bằng những củ khoai, những phần quà của mẹ mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em.Bài học làm người mẹ cũng dạy Thầy bằng những câu ca dao “Lá lành đùm lá rách”, “Ăn xem nồi ngồi xem hướng”, “Học ăn học nói học gói học mở”,… Chỉ đơn giản là những lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án nào ngoài cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương con hết mực… Câu chuyện kể của Thầy cũng là một bài học Thầy muốn dạy lại cho em, về tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ em nhớ và kính trọng Thầy hơn bởi những điều thật giản dị như thế.Trong giấc mơ ngập trắng hoa lau, em thấy tuổi thơ mình trở về bình yên, trong trẻo. Em nhớ Thầy nói là mỗi loài hoa đều có một hồn cốt riêng, đều có những giá trị mà chưa có ai viết hết, nói hết.
Giờ đây đứng trước triền sông bạt ngàn hoa lau trắng – loài hoa giản dị đã trở thành ký ức thiêng liêng trong em khi nhớ về Thầy, về bài học đầu tiên của Thầy. Trong trái tim em, hình ảnh của Thầy giống như một ngọn núi với những tán cây đủ chở che cho em suốt mùa nắng gắt, cũng là nơi bình yên em muốn trở về mỗi khi lòng mệt nhoài nơi đất khách.Mùa đông đã về hun hút gió. Ngoài triền sông hoa lau trắng lại bời bời trong gió. “Cây lau có một sức sống bền bỉ và diệu kỳ, dù gió mưa có quất bao nhiêu thì hoa vẫn nở đúng mùa và vẫn trắng đến chênh chao. Con người cần phải kiên trì hơn loài hoa lau ấy…”Thầy đã dạy em như thế. Đến bây giờ em vẫn luôn mang theo bên mình hình ảnh của một màu hoa – trắng tinh khiết như những tình cảm mến thương của những cô cậu học trò dành tặng thầy cô giáo…Người thầy, người cha thứ 2 của đời con!Khi viết lên những dòng này có lẽ thầy của con đang say sưa giảng bài trên lớp cho học sinh của mình. Con biết có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được những dòng này nhưng con vẫn muốn viết ra bằng tất cả tình cảm, lòng kính trọng của mình để tri ân thầy, tri ân người cha thứ hai trong cuộc đời của con.Thầy là một người giáo viên tỉnh lẻ bình thường, một giáo viên vùng sâu vùng xa của đất Đồng Nai. Nhiều người cứ nghe đến Đồng Nai lại cho đó là một tỉnh giàu có, song bên cạnh đó vẫn còn nhiều những vùng quê nghèo như quê ta thầy nhỉ. Con viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi mà con bất chợt đọc được Nét bút tri ân trên báo Tuổi trẻ.Cảm xúc của con lúc này mãnh liệt và dâng trào quá, con cũng không biết viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc đời con thầy không sinh con ra nhưng thầy là người đã giúp con nhận thức được giá trị của cuộc sống, nhận thức được giá trị của đồng tiền, giá trị của sức lao động và là điểm tựa để con bắt đầu một cuộc đời mới sau vấp ngã đầy cay đắng và tủi nhục.Con lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo, cái nghèo làm người ta thua thiệt và tủi thân. Chính vì thế ngay từ nhỏ con đã quen cuộc sống thiếu cái ăn cái mặc, quen những bộ quần áo cũ khi nhìn bạn bè mặc quần áo tây sơ mi thơm trắng sáng, quen đi dép nhựa rách phải hàn bằng mủ cao su bên những đôi xăng đan Bitis thơm mùi nhựa mới, quen những bữa cơm chỉ có nước mắm ăn với rau muống luộc bên những bữa cơm có thịt cá đủ đầy của chúng bạn, quen với một buổi cắp sách đến trường còn một buổi đi làm thuê cuốc mướn kiếm bát cơm no lòng.
Cha mẹ luôn động viên chúng con cố gắng học để có cái chữ, để mà thoát nghèo. Vì thế con cố gắng học, con có thể nghèo hơn, ăn mặc rách nát hơn nhưng con sẽ học giỏi hơn những người bạn của mình, con luôn xác định như vậy để vươn lên. Con cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi mười hai năm liền mình làm lớp trưởng, mười hai năm đạt thành tích cao, tự hào với giấy khen của trường, của sở đào tạo cho kết quả học tập, thành tích “học sinh nghèo vượt khó học giỏi”…Ngày con học xong cấp ba và thi đậu đại học con đã khóc như một đứa trẻ, con đã làm được một điều tưởng như không thể khi thi đậu đại học, con là điểm sáng của cả cái xã nghèo này. Trong mười hai năm đó thầy là người giúp con rất nhiều để con có thể củng cố kiến thức học tập, ôn luyện để con thi đại học. Ngày con lên đường đi nhập học thầy không có gì nhiều ngoài những lời nhắn nhủ tâm huyết và một ít tiền dành dụm gởi con làm quà. Thầy ạ đối với con số tiền đó là nước mắt, là công sức lao động, là những đêm không ngủ soạn giáo án của thầy, cầm nó con lại nấc ngẹn không nói nên lời.Cuộc sống ở Sài Gòn khác xa cái cảnh ở quê nghèo và con bị choáng ngộp thật sự, con có cảm giác ở đây người ta sống nhanh quá, gấp gáp quá. Con học đại học nhưng cũng như thời ở quê một buổi lên giảng đường, một buổi đi làm thêm, con phải tiết kiệm lắm mới có thể tạm đủ sống để đi học. Ngày đó con lúc nào cũng ốm yếu vì thiếu ăn, chỉ có thầy biết rõ nhất, những bức thư hai thầy trò mình gởi con đã nói rất rõ. Thầy đã động viên con để con học, cố gắng từng ngày từng ngày một vì ước mơ thoát nghèo của con, thầy nói ước mơ thoát nghèo của con cũng là ước mơ của cả đời thầy.Vậy mà năm cuối đại học khi mà kỳ thực tập trước mắt con lại bị cám dỗ đồng tiền quật ngã để phải ra đi trong đau đớn, tủi hổ. Con vướng vào cá độ bóng đá và game online dẫn đến nợ nần, một phút nông nổi con đi ăn cắp điện thoại di động và tiền của bạn trong ký túc xá để tiêu xài, kết quả con bị bắt quả tang và bị buộc thôi học ngay lập tức. Với con giây phút bước ra khỏi cổng ngôi trường đại học mình gắn bó hơn bốn năm trời mãi mãi in sâu như một bài học không thể nào quên, bài học của cả đời người với riêng con.Con trở nên điên loạn, con mất hết phương hướng và căm thù tất cả những ai muốn động viên, giúp đỡ mình. Khi ấy con cảm thấy đó là lòng thương hại, là người ta thấy tội nghiệp và điều đó làm con không muốn đi đâu, làm gì nữa. Lại một lần nữa trong tận cùng đau đớn, tủi nhục thầy lại bên cạnh con, thầy làm bạn với con để chia sẻ và khuyến khích con. Thầy từng bước làm con quên đi mặc cảm và hướng con đi con đường mới khó khăn hơn nhưng rất thực tế với hoàn cảnh của con lúc đó. Thời gian đã trôi qua, con đã sống những giây phút khó khăn nhất đời mình dưới sự dìu dắt của thầy. Giờ đây đã trưởng thành hơn, đã thành công khi học xong bằng nghề và đi làm với thu nhập tạm ổn định con càng biết ơn thầy hơn. Chính thầy đã xác định cho con lối đi học nghề để có một công việc với thu nhập ổn định, từ đó sẽ đi học lên thêm.Hồi đó, món quà mà em và những bạn trong nhóm học viên giỏi Văn đã Tặng Kèm Thầy nhân ngày 20-11 là một bó hoa lau trắng. Thầy đã xúc động đến lặng người. Thầy cẩn trọng cắm ” bó hoa đặc biệt quan trọng ” ấy của chúng em vào một bình hoa được làm bằng gốc tre ngà ở phòng thao tác của Thầy. Rồi Thầy quay lại nói với chúng em giọng xúc động : hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người đồng đội cũ. Thầy kể, chữ tiên phong hồi đó Thầy học là chữ 0. Để thầy dễ nhớ, mẹ Thầy nói nếu khi con nhìn thấy nắng xuyên qua mái nhà của mình, thấy những chấm tròn, đó là chữ 0. Nhà Thầy hồi đó lợp bằng tranh mây. Những gánh tranh mây mà cha Thầy đã lặn lội mang về từ trong rừng sâu, kiên trì gánh đến mấy tháng trời mới đủ làm mái nhà. Người thầy tiên phong trong cuộc sống Thầy chính là mẹ Thầy. Những số lượng tiên phong Thầy biết cũng từ mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bằng những củ khoai, những phần quà của mẹ mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em. Bài học làm người mẹ cũng dạy Thầy bằng những câu ca dao ” Lá lành đùm lá rách nát “, ” Ăn xem nồi ngồi xem hướng “, ” Học ăn học nói học gói học mở “, … Chỉ đơn thuần là những lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án nào ngoài cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương con hết mực … Câu chuyện kể của Thầy cũng là một bài học kinh nghiệm Thầy muốn dạy lại cho em, về tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ em nhớ và kính trọng Thầy hơn bởi những điều thật giản dị và đơn giản như vậy. Trong giấc mơ ngập trắng hoa lau, em thấy tuổi thơ mình trở lại bình yên, trong trẻo. Em nhớ Thầy nói là mỗi loài hoa đều có một hồn cốt riêng, đều có những giá trị mà chưa có ai viết hết, nói hết. Giờ đây đứng trước triền sông bạt ngàn hoa lau trắng – loài hoa đơn giản và giản dị đã trở thành ký ức thiêng liêng trong em khi nhớ về Thầy, về bài học kinh nghiệm tiên phong của Thầy. Trong trái tim em, hình ảnh của Thầy giống như một ngọn núi với những tán cây đủ chở che cho em suốt mùa nắng gắt, cũng là nơi bình yên em muốn quay trở lại mỗi khi lòng mệt nhoài nơi đất khách. Mùa đông đã về hun hút gió. Ngoài triền sông hoa lau trắng lại bời bời trong gió. ” Cây lau có một sức sống bền chắc và diệu kỳ, dù gió mưa có quất bao nhiêu thì hoa vẫn nở đúng mùa và vẫn trắng đến chênh chao. Con người cần phải kiên trì hơn loài hoa lau ấy … ” Thầy đã dạy em như vậy. Đến giờ đây em vẫn luôn mang theo bên mình hình ảnh của một màu hoa – trắng tinh khiết như những tình cảm mến thương của những cô cậu học trò dành khuyến mãi ngay thầy cô giáo … Khi viết lên những dòng này có lẽ rằng thầy của con đang say sưa giảng bài trên lớp cho học viên của mình. Con biết hoàn toàn có thể thầy sẽ không khi nào đọc được những dòng này nhưng con vẫn muốn viết ra bằng tổng thể tình cảm, lòng kính trọng của mình để tri ân thầy, tri ân người cha thứ hai trong cuộc sống của con. Thầy là một người giáo viên tỉnh lẻ thông thường, một giáo viên vùng sâu vùng xa của đất Đồng Nai. Nhiều người cứ nghe đến Đồng Nai lại cho đó là một tỉnh phong phú, tuy nhiên cạnh bên đó vẫn còn nhiều những vùng quê nghèo như quê ta thầy nhỉ. Con viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi mà con bất chợt đọc được Nét bút tri ân trên báo Tuổi trẻ. Cảm xúc của con lúc này mãnh liệt và dâng trào quá, con cũng không biết viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc đời con thầy không sinh con ra nhưng thầy là người đã giúp con nhận thức được giá trị của đời sống, nhận thức được giá trị của đồng xu tiền, giá trị của sức lao động và là điểm tựa để con khởi đầu một cuộc sống mới sau vấp ngã đầy cay đắng và tủi nhục. Con lớn lên trong một mái ấm gia đình nông dân nghèo, cái nghèo làm người ta thua thiệt và tủi thân. Chính do đó ngay từ nhỏ con đã quen đời sống thiếu cái ăn cái mặc, quen những bộ quần áo cũ khi nhìn bè bạn mặc quần áo tây sơ mi thơm trắng sáng, quen đi dép nhựa rách nát phải hàn bằng mủ cao su đặc bên những đôi xăng đan Bitis thơm mùi nhựa mới, quen những bữa cơm chỉ có nước mắm ăn với rau muống luộc bên những bữa cơm có thịt cá đủ đầy của chúng bạn, quen với một buổi cắp sách đến trường còn một buổi đi làm thuê cuốc mướn kiếm bát cơm no lòng. Cha mẹ luôn động viên chúng con cố gắng nỗ lực học để có cái chữ, để mà thoát nghèo. Vì thế con cố gắng nỗ lực học, con hoàn toàn có thể nghèo hơn, ăn mặc rách nát hơn nhưng con sẽ học giỏi hơn những người bạn của mình, con luôn xác lập như vậy để vươn lên. Con cảm thấy niềm hạnh phúc ngập tràn khi mười hai năm liền mình làm lớp trưởng, mười hai năm đạt thành tích cao, tự hào với giấy khen của trường, của sở đào tạo và giảng dạy cho tác dụng học tập, thành tích “ học viên nghèo vượt khó học giỏi ” … Ngày con học xong cấp ba và thi đậu ĐH con đã khóc như một đứa trẻ, con đã làm được một điều tưởng như không hề khi thi đậu ĐH, con là điểm sáng của cả cái xã nghèo này. Trong mười hai năm đó thầy là người giúp con rất nhiều để con hoàn toàn có thể củng cố kỹ năng và kiến thức học tập, ôn luyện để con thi ĐH. Ngày con lên đường đi nhập học thầy không có gì nhiều ngoài những lời nhắn nhủ tận tâm và một chút ít tiền tích góp gởi con làm quà tặng. Thầy ạ so với con số tiền đó là nước mắt, là công sức lao động, là những đêm không ngủ soạn giáo án của thầy, cầm nó con lại nấc ngẹn không nói nên lời. Cuộc sống ở TP HCM khác xa cái cảnh ở quê nghèo và con bị choáng ngộp thật sự, con có cảm xúc ở đây người ta sống nhanh quá, gấp gáp quá. Con học ĐH nhưng cũng như thời ở quê một buổi lên giảng đường, một buổi đi làm thêm, con phải tiết kiệm chi phí lắm mới hoàn toàn có thể tạm đủ sống để đi học. Ngày đó con khi nào cũng ốm yếu vì thiếu ăn, chỉ có thầy biết rõ nhất, những bức thư hai thầy trò mình gởi con đã nói rất rõ. Thầy đã động viên con để con học, cố gắng nỗ lực từng ngày từng ngày một vì tham vọng thoát nghèo của con, thầy nói tham vọng thoát nghèo của con cũng là tham vọng của cả đời thầy. Vậy mà năm cuối ĐH khi mà kỳ thực tập trước mắt con lại bị cám dỗ đồng xu tiền quật ngã để phải ra đi trong đau đớn, tủi hổ. Con vướng vào cá độ bóng đá và game trực tuyến dẫn đến nợ nần, một phút nông nổi con đi đánh cắp điện thoại di động và tiền của bạn trong ký túc xá để tiêu xài, hiệu quả con bị bắt quả tang và bị buộc thôi học ngay lập tức. Với con khoảng thời gian ngắn bước ra khỏi cổng ngôi trường ĐH mình gắn bó hơn bốn năm trời mãi mãi in sâu như một bài học kinh nghiệm không thể nào quên, bài học kinh nghiệm của cả đời người với riêng con. Con trở nên điên cuồng, con mất hết phương hướng và căm thù tổng thể những ai muốn động viên, giúp sức mình. Khi ấy con cảm thấy đó là lòng thương hại, là người ta thấy tội nghiệp và điều đó làm con không muốn đi đâu, làm gì nữa. Lại một lần nữa trong tận cùng đau đớn, tủi nhục thầy lại bên cạnh con, thầy làm bạn với con để san sẻ và khuyến khích con. Thầy từng bước làm con quên đi mặc cảm và hướng con đi con đường mới khó khăn vất vả hơn nhưng rất thực tiễn với thực trạng của con lúc đó. Thời gian đã trôi qua, con đã sống những khoảng thời gian ngắn khó khăn vất vả nhất đời mình dưới sự dìu dắt của thầy. Giờ đây đã trưởng thành hơn, đã thành công xuất sắc khi học xong bằng nghề và đi làm với thu nhập tạm không thay đổi con càng biết ơn thầy hơn. Chính thầy đã xác lập cho con lối đi học nghề để có một việc làm với thu nhập không thay đổi, từ đó sẽ đi học lên thêm .Xem thêm : Xe BáO CảNh BáO ĐộNg Cơ, Khí ThảI, 5 Lỗi Liên Quan Đến Động Cơ Khiến Đèn Check
Vâng con sẽ nghe theo lời thầy, con sẽ cố gắng đi làm và học đại học tại chức vào ban đêm, con sẽ làm được vì con có lòng tin, vì con luôn có thầy bên cạnh. Khi con gục ngã, khi con phạm sai lầm mọi người coi thường con bao nhiêu thầy lại thương con bấy nhiêu. Thầy đã đánh thức được lòng tự tôn và cho con những lời khuyên đúng đắn. Con hạnh phúc lắm vì giờ đây em gái con lại được thầy chủ nhiệm, thầy lại dạy thêm cho em mà không lấy một đồng tiền công nữa, ơn nghĩa của thầy con làm sao trả được. Thầy sống và làm việc theo đúng lời dạy của Bác Hồ kính yêu, là tấm gương sáng của một người Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh.Hôm rồi lang thang một chút trên mạng internet vào những diễn đàn dạy và học con tìm thấy những bài học, phần mềm dạy toán ấn tượng của một thầy giáo tên Nguyễn Quốc Phong trường THPT Định Quán. Con bị xúc động mạnh, con thật sự ấn tượng khi người đó chính là người thầy kính yêu của mình. Thầy bước vào cái tuổi tóc điểm hoa râm rồi mới bắt đầu tiếp cận máy vi tính, thế mà có thể viết ra những phần mềm dạy học môn toán cấp ba đầy hữu ích và thiết thực với cộng đồng mạng như thế thật là hiếm có. Quả thật đó là những điều khó mà ai cũng làm được ở cái tuổi của thầy và ở cái xã nghèo của chúng ta thầy ạ!Lúc này con lại rơi nước mắt, nước mắt này không còn là nước mắt của hối hận muộn màng, của sự tự ti, xấu hổ về quá khứ đã qua, mà là của niềm xúc động, của hạnh phúc. Thầy ạ, con mà viết về thầy chắc con sẽ viết hoài, viết mãi đến khi mệt mà vẫn muốn viết vì thầy trò ta có quá nhiều tình cảm và có quá nhiều điều đặc biệt.Con sẽ dừng viết ở đây và con luôn luôn nhớ câu nói của thầy “Sống ở trên đời mọi thứ có thể mất đi nhưng tương lai thì vẫn còn. Người sống lâu nhất là người cảm nhận được cuộc sống này nhiều nhất, chứ không phải là người tồn tại với thời gian nhiều nhất”. Vâng. Con sẽ cố gắng, thầy yên tâm nhé!“Người mẹ thứ hai”Tuổi thơ của tôi không được đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Vừa sinh ra đã không được thấy mặt ông bà nội, ngoại. Lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, cha lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống bao bọc lấy nhau, cùng bảo ban nhau trong cuộc sống. Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng chị em tôi luôn là tấm gương điển hình dẫn đầu trong lớp và trong trường về thành tích học tập. Đó là nhờ công dạy bảo của cha, nhưng cũng là nhờ các thầy, cô giáo luôn tận tâm chỉ bảo. Với tôi, suốt cuộc đời này, dẫu có đi đâu về đâu, tôi cũng không bao giờ quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi hồi ấy – người mẹ hiền thứ hai đã chắp cánh ước mơ cho tôi ngay từ những ngày thơ ấu.Từ quê nghèo chuyển lên thị trấn sinh sống, lại mồ côi mẹ, tôi thuộc vào hàng học sinh nghèo nhất lớp. Trong khi các bạn trong lớp quần nọ áo kia, cặp sách, giày dép đủ các loại đắt tiền thì tôi quanh năm chỉ có mỗi bộ đồng phục quần xanh áo trắng và thêm chiếc áo ấm đã cũ màu vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học sinh dẫn đầu trong lớp về tất cả các môn học. Vốn dạn dĩ, tôi không tự kiêu vì thành tích học tập của mình, nhưng luôn thấy mặc cảm và tự ti về hoàn cảnh gia đình. Tôi không chơi thân với ai, chỉ sống khép mình ở cuối góc lớp.Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi, thay cho cô chủ nhiệm cũ vừa chuyển trường. Cô có gương mặt thật hiền, dáng người thon thả và giọng nói miền Bắc dễ thương đến lạ.
– Chào các em, cô tên Lịch, là chủ nhiệm mới của các em từ bây giờ. Cô sẽ rất vui nếu các em xem cô là bạn, chia sẻ với cô mọi khó khăn trong học tập cũng như cuộc sống.Rồi cô đi từng bàn, hỏi thăm từng học sinh một. Tôi dõi mắt theo cô từ lúc cô mới bước vào lớp, bỗng thấy hồi hộp khi cô bước lại gần và hỏi thăm về gia đình tôi. Tôi trả lời cô, giọng lí nhí trong cổ họng với mặc cảm phận nghèo. Bỗng nhiên, cô xoa đầu tôi, mỉm cười:- Cô có xem qua học bạ của em. Em giỏi lắm, cố gắng phát huy nữa nhé. Có gì khó khăn cứ bảo với cô, đừng ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Nụ cười toát lên nét nhân hậu, thân thương và gần gũi. Ngay từ lúc đó, tôi thấy mình sẽ gắn bó với cô.Truyện ngắn kể về sự tận tuỵ với nghề của thầy cô. Ảnh minh hoạTừ lúc cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi “thay da đổi thịt” hẳn lên. Từ một lớp học lực chỉ đạt loại trung bình khá, dần vươn lên đứng đầu trong bảng xếp loại của trường. Những giờ học của cô khiến cả lớp cảm thấy rất hứng thú, chỉ mong thời gian trôi chậm lại. Cô không dạy cứng nhắc theo giáo trình, không phụ thuộc vào sách giáo khoa, vậy mà sự linh hoạt trong cách truyền đạt của cô khiến cả lớp háo hức như nuốt lấy từng lời giảng. Cô biết tường tận hoàn cảnh gia đình của từng đứa trong lớp. Đứa nào học kém, cô chủ động ghép nhóm học kèm để các bạn học khá kèm cặp cho các bạn học yếu… Phong trào học tập trong lớp sôi động hẳn lên. Ngay cả những học sinh cá biệt trong lớp cũng trở nên yêu thích và chăm chỉ học tập. Chỉ cần một hôm vắng bóng cô, chúng đã nhao nhao lên hỏi thăm và thế nào cuối giờ học cũng dẫn đầu các bạn trong lớp đến nhà thăm cô giáo ốm. Lớp tôi đã trở thành một tập thể rất đoàn kết và cô Lịch chính là “cô tiên” làm nên điều kỳ diệu đó.Kỳ thi vở sạch chữ đẹp của huyện năm đó, cô chọn tôi làm đại diện cho lớp và cũng là cho khối lớp 3 tham dự cuộc thi. Vốn không có tiền mua những cuốn vở đẹp nhưng nhờ chữ đẹp và trình bày sạch sẽ nên vở viết của tôi nhìn rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tôi hơi ái ngại vì giấy báo bọc vở thì đã cũ, nên nhìn bên ngoài những cuốn vở có vẻ xấu xí. Cuối giờ học, cô gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ bảo: “Chiều Hằng mang vở đến nhà cô nhé. Hai cô trò mình sẽ cùng “tu bổ” lại nó một tý”.Tới nhà cô, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà cô ở cũng giản dị và chẳng lớn hơn nhà tôi là mấy. Chỉ khác là… nhà cô rất ít người. Hoá ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn đường con cái nên quyết định sẽ ở vậy với nhau suốt đời” – cô cười buồn, nói như đọc được suy nghĩ của tôi.Cô ân cần bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi các trường hợp ra đề mà ban giám khảo có thể đề cập tới. Cô khuyên tôi nên nỗ lực học tập để sau này thi vào đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi phận nghèo. Rồi cô hỏi tôi về hoàn cảnh gia đình… Biết tôi mồ côi mẹ từ bé, cô ngồi lặng đi một lúc, rồi… bất ngờ cô ôm tôi vào lòng: “Hãy xem cô như người mẹ của em, nếu em muốn”. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé bỏng, cảm giác gần gũi, thân thiết như chính mẹ ruột của mình. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi… như tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng…Kỳ thi ấy, tôi không giành giải nhất. Cầm bằng khen giải nhì trên tay, tự dưng tôi ứa nước mắt. Tôi đã không làm tròn lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về tặng cô… Suốt cả buổi học, tôi cúi gằm mặt… không dám ngước lên nhìn cô. Bỗng giật mình khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai và giọng cô nhỏ nhẹ: “Thôi nào cô bé. Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi mà.”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhòe lệ nhưng chan chứa yêu thương…Cô Lịch chủ nhiện lớp tôi cho tới lúc bọn tôi thi hết cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp duy nhất có học sinh thi vượt cấp đạt 100%. Buổi liên hoan chia tay thấm đẫm nước mắt. Cô và trò ôm nhau cùng khóc. Đứa nào cũng ước giá như thời gian dừng lại… lưu luyến, bịn rịn không muốn rời xa.Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã ra trường và có công việc ổn định nơi thành phố. Mỗi năm về quê ăn tết, tôi lại ghé vào thăm cô, mua tặng cô loài hoa hồng tiểu muội mà cô rất yêu thích. Cô giờ đã có tuổi, mái tóc đã “pha sương”, trên mặt đã điểm một vài nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị trong ngôi nhà nhỏ xinh thuở nào. Mười bốn năm đã trôi qua, vậy mà cô tôi vẫn giống như ngày xưa, dịu dàng và nhân hậu với đôi mắt rạng ngời… Dẫu đi hết cuộc đời này, tôi cũng không thể nào quên được đôi mắt ấy…
Quy định mới nhất về số tiết dự giờ của giáo viên Từ 2021, đóng đủ 20 năm BHXH thì được hưởng lương hưu bao nhiêu? Top 10 bức thư ngắn cho người thân hay và chọn lọc nhất Viết một bức thư ngắn cho người thân Kịch bản tọa đàm 20-11 Lời dẫn chương trình tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam
Vâng con sẽ nghe theo lời thầy, con sẽ cố gắng nỗ lực đi làm và học ĐH tại chức vào đêm hôm, con sẽ làm được vì con có lòng tin, vì con luôn có thầy bên cạnh. Khi con gục ngã, khi con phạm sai lầm đáng tiếc mọi người coi thường con bao nhiêu thầy lại thương con bấy nhiêu. Thầy đã thức tỉnh được lòng tự tôn và cho con những lời khuyên đúng đắn. Con niềm hạnh phúc lắm vì giờ đây em gái con lại được thầy chủ nhiệm, thầy lại dạy thêm cho em mà không lấy một đồng tiền công nữa, ơn nghĩa của thầy con làm thế nào trả được. Thầy sống và thao tác theo đúng lời dạy của Bác Hồ kính yêu, là tấm gương sáng của một người Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam vẻ vang. Hôm rồi long dong một chút ít trên mạng internet vào những forum dạy và học con tìm thấy những bài học kinh nghiệm, ứng dụng dạy toán ấn tượng của một thầy giáo tên Nguyễn Quốc Phong trường THPT Định Quán. Con bị xúc động mạnh, con thật sự ấn tượng khi người đó chính là người thầy kính yêu của mình. Thầy bước vào cái tuổi tóc điểm hoa râm rồi mới khởi đầu tiếp cận máy vi tính, thế mà hoàn toàn có thể viết ra những ứng dụng dạy học môn toán cấp ba đầy có ích và thiết thực với hội đồng mạng như vậy thật là hiếm có. Quả thật đó là những điều khó mà ai cũng làm được ở cái tuổi của thầy và ở cái xã nghèo của tất cả chúng ta thầy ạ ! Lúc này con lại rơi nước mắt, nước mắt này không còn là nước mắt của hối hận muộn màng, của sự tự ti, xấu hổ về quá khứ đã qua, mà là của niềm xúc động, của niềm hạnh phúc. Thầy ạ, con mà viết về thầy chắc con sẽ viết hoài, viết mãi đến khi mệt mà vẫn muốn viết vì thầy trò ta có quá nhiều tình cảm và có quá nhiều điều đặc biệt quan trọng. Con sẽ dừng viết ở đây và con luôn luôn nhớ câu nói của thầy “ Sống ở trên đời mọi thứ hoàn toàn có thể mất đi nhưng tương lai thì vẫn còn. Người sống lâu nhất là người cảm nhận được đời sống này nhiều nhất, chứ không phải là người sống sót với thời hạn nhiều nhất ”. Vâng. Con sẽ cố gắng nỗ lực, thầy yên tâm nhé ! Tuổi thơ của tôi không được đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Vừa sinh ra đã không được thấy mặt ông bà nội, ngoại. Lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông đồng đội, cha lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống phủ bọc lấy nhau, cùng bảo ban nhau trong đời sống. Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng chị em tôi luôn là tấm gương nổi bật đứng vị trí số 1 trong lớp và trong trường về thành tích học tập. Đó là nhờ công dạy bảo của cha, nhưng cũng là nhờ những thầy, cô giáo luôn tận tâm chỉ bảo. Với tôi, suốt cuộc sống này, dẫu có đi đâu về đâu, tôi cũng không khi nào quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi hồi ấy – người mẹ hiền thứ hai đã chắp cánh tham vọng cho tôi ngay từ những ngày thơ ấu. Từ quê nghèo chuyển lên thị xã sinh sống, lại mồ côi mẹ, tôi thuộc vào hàng học viên nghèo nhất lớp. Trong khi những bạn trong lớp quần nọ áo kia, cặp sách, giày dép đủ những loại đắt tiền thì tôi quanh năm chỉ có mỗi bộ đồng phục quần xanh áo trắng và thêm chiếc áo ấm đã cũ màu vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học viên đứng vị trí số 1 trong lớp về toàn bộ những môn học. Vốn dạn dĩ, tôi không tự kiêu vì thành tích học tập của mình, nhưng luôn thấy mặc cảm và tự ti về thực trạng mái ấm gia đình. Tôi không chơi thân với ai, chỉ sống khép mình ở cuối góc lớp. Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi, thay cho cô chủ nhiệm cũ vừa chuyển trường. Cô có khuôn mặt thật hiền, dáng người thon thả và giọng nói miền Bắc dễ thương và đáng yêu đến lạ. – Chào những em, cô tên Lịch, là chủ nhiệm mới của những em từ giờ đây. Cô sẽ rất vui nếu những em xem cô là bạn, san sẻ với cô mọi khó khăn vất vả trong học tập cũng như đời sống. Rồi cô đi từng bàn, hỏi thăm từng học viên một. Tôi dõi mắt theo cô từ lúc cô mới bước vào lớp, bỗng thấy hoảng sợ khi cô bước lại gần và hỏi thăm về mái ấm gia đình tôi. Tôi vấn đáp cô, giọng lí nhí trong cổ họng với mặc cảm phận nghèo. Bỗng nhiên, cô xoa đầu tôi, mỉm cười : – Cô có xem qua học bạ của em. Em giỏi lắm, cố gắng nỗ lực phát huy nữa nhé. Có gì khó khăn vất vả cứ bảo với cô, đừng ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Nụ cười toát lên nét nhân hậu, thân thương và thân mật. Ngay từ lúc đó, tôi thấy mình sẽ gắn bó với cô. Truyện ngắn kể về sự tận tuỵ với nghề của thầy cô. Ảnh minh hoạTừ lúc cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi “ thay da đổi thịt ” hẳn lên. Từ một lớp học lực chỉ đạt loại trung bình khá, dần vươn lên đứng đầu trong bảng xếp loại của trường. Những giờ học của cô khiến cả lớp cảm thấy rất hứng thú, chỉ mong thời hạn trôi chậm lại. Cô không dạy cứng ngắc theo giáo trình, không nhờ vào vào sách giáo khoa, vậy mà sự linh động trong cách truyền đạt của cô khiến cả lớp háo hức như nuốt lấy từng lời giảng. Cô biết tường tận thực trạng mái ấm gia đình của từng đứa trong lớp. Đứa nào học kém, cô dữ thế chủ động ghép nhóm học kèm để những bạn học khá kèm cặp cho những bạn học yếu … Phong trào học tập trong lớp sôi động hẳn lên. Ngay cả những học viên riêng biệt trong lớp cũng trở nên thương mến và chịu khó học tập. Chỉ cần một hôm vắng bóng cô, chúng đã nhao nhao lên hỏi thăm và thế nào cuối giờ học cũng đứng vị trí số 1 những bạn trong lớp đến nhà thăm cô giáo ốm. Lớp tôi đã trở thành một tập thể rất đoàn kết và cô Lịch chính là “ cô tiên ” làm ra điều kỳ diệu đó. Kỳ thi vở sạch chữ đẹp của huyện năm đó, cô chọn tôi làm đại diện thay mặt cho lớp và cũng là cho khối lớp 3 tham gia cuộc thi. Vốn không có tiền mua những cuốn vở đẹp nhưng nhờ chữ đẹp và trình diễn thật sạch nên vở viết của tôi nhìn rất thích mắt. Chỉ có điều, tôi hơi ái ngại vì giấy báo bọc vở thì đã cũ, nên nhìn bên ngoài những cuốn vở có vẻ như xấu xí. Cuối giờ học, cô gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ bảo : “ Chiều Hằng mang vở đến nhà cô nhé. Hai cô trò mình sẽ cùng “ trùng tu ” lại nó một tý ”. Tới nhà cô, tôi vô cùng quá bất ngờ khi thấy nhà cô ở cũng giản dị và đơn giản và chẳng lớn hơn nhà tôi là mấy. Chỉ khác là … nhà cô rất ít người. Hoá ra, vợ chồng cô không có con. “ Cô chú hiếm muộn đường con cháu nên quyết định hành động sẽ ở vậy với nhau suốt đời ” – cô cười buồn, nói như đọc được tâm lý của tôi. Cô ân cần bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi những trường hợp ra đề mà ban giám khảo hoàn toàn có thể đề cập tới. Cô khuyên tôi nên nỗ lực học tập để sau này thi vào ĐH. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi phận nghèo. Rồi cô hỏi tôi về thực trạng mái ấm gia đình … Biết tôi mồ côi mẹ từ bé, cô ngồi lặng đi một lúc, rồi … giật mình cô ôm tôi vào lòng : “ Hãy xem cô như người mẹ của em, nếu em muốn ”. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé nhỏ, cảm xúc thân mật, thân thương như chính mẹ ruột của mình. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi … như tình mẫu tử thiêng liêng mà lâu nay tôi thiếu vắng … Kỳ thi ấy, tôi không giành giải nhất. Cầm bằng khen giải nhì trên tay, tự dưng tôi ứa nước mắt. Tôi đã không làm tròn lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về khuyến mãi ngay cô … Suốt cả buổi học, tôi cúi gằm mặt … không dám ngước lên nhìn cô. Bỗng giật mình khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai và giọng cô nhỏ nhẹ : “ Thôi nào cô bé. Cô biết em đã nỗ lực rất là rồi mà. ”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhòe lệ nhưng chan chứa yêu thương … Cô Lịch chủ nhiện lớp tôi cho tới lúc bọn tôi thi hết cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp duy nhất có học viên thi vượt cấp đạt 100 %. Buổi liên hoan chia tay thấm đẫm nước mắt. Cô và trò ôm nhau cùng khóc. Đứa nào cũng ước giá như thời hạn dừng lại … lưu luyến, bịn rịn không muốn rời xa. Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã ra trường và có việc làm không thay đổi nơi thành phố. Mỗi năm về quê ăn tết, tôi lại ghé vào thăm cô, mua khuyến mãi ngay cô loài hoa hồng tiểu muội mà cô rất thương mến. Cô giờ đã có tuổi, mái tóc đã “ pha sương ”, trên mặt đã điểm một vài nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị và đơn giản trong ngôi nhà nhỏ xinh thuở nào. Mười bốn năm đã trôi qua, vậy mà cô tôi vẫn giống như thời xưa, dịu dàng êm ả và nhân hậu với đôi mắt rạng ngời … Dẫu đi hết cuộc sống này, tôi cũng không thể nào quên được đôi mắt ấy … Quy định mới nhất về số tiết dự giờ của giáo viên Từ 2021, đóng đủ 20 năm BHXH thì được hưởng lương hưu bao nhiêu ? Top 10 bức thư ngắn cho người thân trong gia đình hay và tinh lọc nhất Viết một bức thư ngắn cho người thân trong gia đình Kịch bản tọa đàm 20-11 Lời dẫn chương trình tọa đàm ngày Nhà giáo Việt NamThứ 6 ngày 13 là ngày gì ? Thứ 6 ngày 13 không như mong muốn ? Tại sao thứ 6 ngày 13 là ngày rủi ro xấu Top 5 mẫu cảm nhận về bài thơ Tỏ Lòng hay tinh lọc Cảm nhận bài thơ Tỏ lòng ( Thuật Hoài ) Danh mục thiết bị dạy học tối thiểu lớp 6 Thiết bị dạy học tối thiểu lớp 6 những môn Top 7 bài nghiên cứu và phân tích Cảnh ngày hè hay nhất Phân tích bài thơ Cảnh ngày hè
Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học