Bài mẫu
Bạn đang đọc: “>Phân tích diễn biến cốt truyện của truyện ngắn Làng>
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Không biết tự khi nào mà tình yêu quốc gia quê nhà đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận dành cho những nhà văn nhà thơ. Nó như một kim chỉ nam xuyên suốt những tác phẩm xưa và nay. Và thật là thiếu sót nếu như lướt qua nhân vật ông Hai trong truyện ngắn “ làng ” của nhà văn Kim Lân. Đây chính là một nổi bật tiêu biểu vượt trội cho tình yêu quốc gia quê nhà, thứ tình cảm thiêng liêng cao quý nhất trên đời .
Cốt truyện được ví như xương sống của một con người, nó chi phối mạch nguồn cảm xúc của toàn bộ tác phẩm. Ở đó nhân vật thể hiện những suy nghĩ, hành động của mình từ đó thể hiện toàn bộ tư tưởng chủ đề mà người viết muốn gửi gắm. Ở trong truyện ngắn Làng nhà văn Kim Lân đã xây dựng một cốt truyện vô cùng đặc sắc, nó gắn liền với diễn biến tâm trạng của nhân vật ông Hai. Trước khi nghe tin dữ làng chợ Dầu theo giặc ông là một người lạc quan yêu đời, luôn một lòng tự hào về quê hương bản xứ của mình. Thế nhưng khi nghe tin làng mình theo Tây tâm trạng ông bỗng chốc thay đổi từ chỗ tự hào dần chuyển sang mặc cảm và phẫn uất, thậm chí tủi nhục cay đắng. Để rồi cuối cùng khi có tin cải chính ông quay lại trở về là một người vui mừng khôn xiết. Diễn biến này vô cùng hợp lí và logic lại phù hợp với mạch truyện và tâm lí nhân vật.
Nghệ thuật thiết kế xây dựng cốt truyện hợp lý và rực rỡ nó khắc họa hết tâm lí người nông dân trong xã hội cũ mà đơn cử là ông Hai. Sự tăng trưởng của tâm lí nhân vật trùng khớp với sự tăng trưởng của cốt truyện. Đặc biệt thẩm mỹ và nghệ thuật thiết kế xây dựng trường hợp độc thoại nội tâm và đối thoại nội tâm bằng những ngôn từ vô cùng rực rỡ đã phần nào để fan hâm mộ tưởng tượng được một bức tranh người nông dân trong những ngày đầu chống thực dân Pháp .
Tất cả tâm tư nguyện vọng tình cảm của ôn Hai đều hướng về làng về nước. Điều đó bộc lộ rất rõ trải qua những trường hợp khác nhau. Trước khi nghe cái tin dữ làng chợ Dầu theo giặc ông Hai là một người luôn tự hào và khoe về cái làng của mình. Nào là đường làng ông lát đá xanh, nhà ngói san sát sầm uất như trên tỉnh, nào là có cái cột phát thanh cao bằng ngọn tre chiều chiều cả làng lại thi nhau nghe tin đánh giặc …. Ông cũng vô cùng yêu nơi mình chôn nhau cắt rốn nên mặc dầu có lệnh tản cư ông vẫn khăng khăng muốn bám đất giữ làng cùng bộ đội nhưng vì thực trạng riêng nên ông phải đi. Những năm tháng sống trên vùng tản cư niềm vui duy nhất của ông đó là nhớ lại quãng thời hạn gắn bó với mảnh đất quê nhà, nhớ lại những ngày chiến đấu cùng đồng đội và chạy lên phòng thông tin nghe tin tức về làng chợ Dầu .
Thế nhưng đúng lúc niềm vui đến thì cũng là lúc ông nghe lời đồn thổi thất thiệt “ Cả làng chợ Dầu Việt gian theo Tây ”. Ông cố gắng nỗ lực xác định lại trong cái tin ấy xem có phải là thất thiệt không. “ liệu có thật không hở bác ? Hay chỉ là …. ” nhưng đáp lại ông chỉ là cái gật đầu xác nhận và những lời nói nóng bức “ Cả làng nó theo Tây từ thằng quản trị trở xuống ”. Mặt ông lão như tái đi, cổ họng nghẹn ắng lại ông như lặng đi đến không hề nổi .
Bình thường ông là người hay nói vui tính nhưng hôm nay ông trở về lầm lũi rồi nằm vật ra giường. Lũ con thấy vậy cũng chẳng dám hó hé chào hỏi cười đùa. Trong đầu ông bây giờ chỉ còn tồn tại hai chữ “việt gian”, “bán nước”, “theo Tây”…. Ông gắt gỏng ngay cả với người đầu ấp tay gối với mình khi được hỏi về cái tin theo tây ấy. Nỗi đau dường như càng xéo xắt khi bà chủ nhà cũng có ý muốn đuổi cả nhà ông đi. Ông như lặng người nhìn đàn con mà đau xót, “ừ thì ra nó là con làng Việt gian đấy”. Suốt mấy ngày ông chẳng dám vác mặt ra đường vì sợ sẽ gặp phải những cái nhìn soi mói, những cải chỉ chỏ chỉ vì là dân làng Việt gian. Nỗi đau đớn xé lòng đã đẩy ông đi đến một quyết định đầy đau xót “làng thì yêu thật nhưng nếu làng theo tây thì phải thù”. Ông nói chuyện với các con nhưng thực ra đó là cuộc đối thoại nội tâm đầy cắn rứt. Mỗi câu nói ra ông cảm thấy mình như nhẹ đi bội phần. Ông yêu làng hướng về làng dù có muôn trùng xa cách.
Niềm vui như trở lại với con người ấy, mái ấm gia đình ấy khi ông nghe tin làng chợ Dầu theo tây được cải chính bởi chính ông quản trị xã. Ôi cái cuộc sống này sao mà đẹp đến thế nó như khiến ông hồi sinh thêm một lần nữa. Cái mặt buồn thỉu mấy ngày này đã rạng rỡ hẳn lên. Ông mua kẹo chia cho những con rồi lại chạy khắp nơi để thanh minh rằng làng mình không bán nước. Ông còn khoe cái tin làng mình bị giặc đốt. Hình như sự mất mát về của cải không làm ông đau đớn bằng việc đánh mất đi niềm tin chỗ lệ thuộc về niềm tin .
Sự lặp đi tái diễn của tâm lí nhân vật ông Hai cũng vô cùng hợp lý nó là đại diện thay mặt cho tâm lý của những tầng lớp nhân dân lao động trong xã hội cũ trong những ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Bằng năng lực của mình, Kim Lân đã tạo nên một cốt truyện vô cùng rực rỡ và mê hoặc. Nó chính là cái tài mà không phải nhà văn nào cũng hoàn toàn có thể làm được .
Loigiaihay.com
Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học