Viết một đoạn văn ngắn tả về cô bảo mẫu môn văn lớp 5 học sinh tham khảo các bài mẫu dưới đây.
Bài mẫu số 1: Tả cô bảo mẫu
Ai trong chúng ta cũng có một thần tượng của riêng mình. Đối với em, thì đó chính là cô Bảo Mẫu giáo viên của em. cô Bảo Mẫu năm nay 25 tuổi, vừa về trường em dạy được gần ba năm. Cô không cao lắm, chỉ khoảng một mét rưỡi, với vóc dáng gọn gàng, cân đối. Cô có nước da trắng hồng và mái tóc đen dài, mượt như người mẫu quảng cáo dầu gội. Điều em ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt đen láy như biết nói. Dù cô phải đeo một chiếc kính cận thì cũng chẳng chút nào che đi vẻ đẹp của cô.cô Bảo Mẫu giỏi lắm. Bất kì thắc mắc gì của chúng em về máy tính, cô đều có thể giải đáp. Có hôm đang học, có một chiếc máy tính bị hỏng, cô Bảo Mẫu .Cô cứ như là siêu nhân vậy.Em quý cô Bảo Mẫu lắm. Em luôn lấy cô làm động lực để cố gắng học tập. Mong sau này có thể trở thành một người tài giỏi như cô.
Bài mẫu số 2: Tả cô bảo mẫu
Đầu năm học, em được nhà trường giới thiệu cô bảo mẫu của lớp. Cô tên là Nguyễn Thị Hương. Từ đây đến cuối năm học, cô sẽ là người lo cho em từng miếng ăn, giấc ngủ vào buổi trưa.
Năm nay có lẽ cô đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người cân đối, vừa tầm. Hằng ngày khi đến trường, cô mặc áo sơ mi quần tây màu sậm nhưng lúc nào cũng tương tất sạch sẽ. Vào những ngày lễ cô thường mặc áo dài. Cái dáng nhỏ nhắn gầy gầy của cô trong chiếc áo dài màu đen trông thật quý phái. Buổi trưa, cô thường mặc đồng phục màu trắng bằng vải để làm việc cho thoải mái. Những lúc ấy, em thấy cô mới nhanh nhẹn làm sao! Hai tay cô nhanh thoăn thoắt với lấy cái khay rồi xúc cơm, xúc canh xếp lên bàn ăn trông thật đẹp mắt và hấp dẫn.Khuôn mặt cô hình trái xoan, đầy đặn. Mái tóc cô cắt ngắn rồi uốn lên, trông cô thật là đẹp! Nổi bật nhất là đôi mắt đen láy, ẩn dưới đôi lông mày vòng nguyệt. Sống mũi cô thẳng, hàm răng trắng và đều đặn như hàng bắp non. Giọng nói của cô dịu dàng và truyền cảm như hút lấy bọn học sinh chúng em. Vào những buổi trưa, cô thường đọc những câu chuyện cổ tích cho cả lớp cùng nghe. Lớp em, bạn nào cũng im thin thít như nuốt lấy từng chữ, từng lời của cô.Khi nói chuyện với các đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn thì cô rất thân thiện, thoải mái, cởi mở, lịch sự nên không một thầy cô nào có thể trách cứ cố bảo mẫu của em cả.Với phụ huynh, cô nói chuyện rất thân mật. Cô hướng dẫn phụ huynh làm cách nào để “bọn” học sinh chúng em ăn nhanh hơn, ngủ dễ hơn nên không một phụ huynh nào ái ngại khi gặp cô.
Em còn nhớ hôm đó trời mưa rất to nên ba mẹ em về trễ, không đón em kịp. Em đứng trong hiên nhìn trời mưa mà trong lòng sốt ruột vô cùng. Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau lưng em: Em lên xe cô chở em về nhà. Nhưng cô chỉ có một áo mưa ni-lông nhỏ nên em lấy mặc đi. Thỉnh thoảng cô cũng thích tắm mưa lắm! Lúc đầu em hơn ngại, định không về. Nhưng cô lại nói: Gần thi rồi, đứng ở đây trời lạnh bệnh làm sao! Đừng có ngại, lên xe cô chở về.
Vâng lời cô, em ngồi lên chiếc xe đạp phía yên sau của cô. Cô đưa áo mưa cho em. Những giọt mưa càng to hơn làm ướt cả đôi bờ vai gầy gầy của cô. Cô nhắm gần hết hai mắt lại để mưa khỏi rơi vào mắt. Hai chân cô như hai chân sóc, thoăn thoắt đạp thật nhanh để chở em về nhà. Đến trước cửa nhà em, cô dừng xe lại. Em xuống xe rồi cám ơn cô. Cô mỉm cười thật tươi, đưa tay vuốt làn nước mưa trên mặt xuống rồi nhanh chân đạp xe về nhà. Hành động này làm em kính yêu cô nhiều hơn. Trong giấc mơ đêm hôm đó, em thấy cô chở em về đến nhà xong cô hóa thân thành bà tiên bay lên.
Vào những hôm trời nóng hay cúp điện thì cô cầm cây quạt màu tím bị rách nhiều chỗ đi quạt cho chúng em. Có hôm em còn thấy cô cầm kim may lại áo cho một bạn trai vì mải mê bắn bi mà áo bị rách lúc nào không biết. Tấm lòng của cô thật cao cả như người mẹ hiền. Những hôm cô bị bệnh nặng phải nhập viện, không nghe thấy giọng nói của cô, em cảm thấy trong lòng buồn buồn khó tả.Em thương cô lắm.
Em xem cô như người mẹ thứ hai của em. Mai này dù có đi xa nhưng hình ảnh về một người cô đáng kính sẽ mãi in sâu vào tâm trí em. Thương cô, em sẽ ăn ngon, ngủ ngoan để cô vui lòng.
Bài mẫu số 3: Tả cô bảo mẫu
Trong năm năm học dưới mái trường tiểu học thân thương, tôi đã có biết bao kỷ niệm tuổi thơ không thể quên, có những người bạn thân thiết cùng nhau chia sẻ tình cảm buồn vui, nhưng hình ảnh in đậm nhất trong tâm trí tôi vẫn là cô giáo Thuận – người dạy tôi năm cuối của bậc tiểu học.
Cô Thuận kém tuổi mẹ tôi, trông cô rất trẻ. Dáng người cô hơi thấp nhưng khuôn mặt cô rất xinh. Cô có làn da rám nắng, mái tóc đen nhánh luôn được cặp gọn sau gáy bằng một chiếc cặp tóc nhỏ. Cô có đôi mặt sắc sảo, to và sáng, pha lẫn những ánh mắt ấm áp dịu hiền. Mũi cô cao, thanh tú.
Cô luôn nở nụ cười thân thiện với mọi người. Mỗi khi cô cười lại để lộ hàm răng trắng muốt.
Cô coi chúng tôi như chính những đứa con cưng của mình. Cô tận tình chăm sóc chúng tôi từng li từng tí. Cô cố gắng rèn luyện cho những bạn học kém, động viên, giúp các bạn ấy vươn lên trong học tập. Đối với chúng tôi học đội tuyển, cô luôn dành sự quan tâm đặc biệt. Nhiều bài toán khó cô luôn tìm ra phương pháp giảng ngắn gọn dễ hiểu nhất để chúng tôi tiếp thu tốt và nhớ lâu.
Cô đã làm cho chúng tôi say mê học toán, làm văn. Nhờ vậy, trong kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố năm ấy, sáu đứa chúng tôi đi thì thì cả sáu đều đạt giải rất cao: ba giải nhất, ba giải nhì.
Chúng tôi vui lắm và tôi biết cô đã thỏa lòng với đám học trò chúng tôi. Cả lớp ai cũng kính trọng cô. Nhờ cô mà chúng tôi mới có được như ngày hôm nay. Tôi thầm hứa lên cấp hai rồi sẽ học tốt để cô vui lòng. Và mái trường Trần Quốc Toản thân yêu và thầy cô yêu dấu sẽ luôn ở trong tim tôi.
Bài mẫu số 4: Tả cô bảo mẫu
Những người giáo viên được ví như những người lái đò cần cù và giàu tình yêu thương. Là một người học sinh, em đã được gặp gỡ không ít người lái đò vĩ đại. Nhưng người để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong em chính là cô Hòa Bình.
Cô ấy là giáo viên dạy tiếng anh của em năm từ năm lớp 3 cho đến nay. Cô Bình có chiều cao chỉ khoảng 150cm, nặng chừng 45kg. Ai cũng nói là có vóc dáng nhỏ bé, nhí nhảnh. Điều đặc biệt là cô có nước da trắng rất đẹp, dù đi nắng suốt mấy buổi huấn luyện ngoài trời cũng chẳng bị đen đi. Khuôn mặt cô bầu bĩnh, kết hợp với đôi mắt đen to tròn khiến ai cũng nghĩ cô vẫn là sinh viên. Cô Bình suốt ba năm nay vẫn luôn để một kiểu tóc là mái tóc nâu uốn xoăn một chút ở đuôi. Kết hợp với các bộ áo dài màu tươi sáng khiến cô thật là dịu dàng và nữ tính.
Tuy nhiên, đó không phải là điều khiến em yêu quý cô hơn hẳn các thầy cô khác. Điều khiến cô chinh phục được bao thế hệ học sinh là trái tim ấm áp, đầy tình yêu thương của cô. Cô luôn đối xử bình đẳng với mọi học trò của mình. Dù gia đình điều kiện thế nào, bạn ấy học có giỏi không. Từng tiết học, em luôn cảm nhận được sự tâm huyết của cô. Từng trò chơi, video, hình ảnh, bộ câu hỏi… của cô đưa ra luôn mới mẻ và thu hút chúng em học tập. Ai cũng được trao cơ hội được nói, được phát biểu để rèn luyện bản thân hơn. Đặc biệt, cô không bao giờ ngần ngại khi dành thêm thời gian cuối buổi để giảng thêm bài cho chúng em. Chính nhân cách tuyệt vời ấy của cô đã khiến em và rất nhiều bạn học sinh khác kính trọng.
Hiện tại, em đang học những tháng cuối cùng với cô Bình. Vì sang năm tới, em sẽ chuyển sang một ngôi trường mới. Tuy nhiên, những tình cảm và kiến thức mà cô đã gửi gắm, em sẽ mang theo mãi và không bao giờ quên.
Bài mẫu số 5: Tả cô bảo mẫu
Hồi còn bé, em rất thích hát và được nghe mẹ hát. Những câu hát ấy tràn ngập những hình ảnh thơ mộng, thú vị. Trong đó có câu hát mà em luôn nhớ mãi: “Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền. Cô và mẹ, là hai cô giáo. Mẹ và cô, ấy hai mẹ hiền”. Tuy nghe nhiều, hát nhiều, nhưng phải đến khi em vào lớp 1, được học với cô Nhung thì em mới thực sự cảm nhận được những tình cảm trong bài hát đó.
Cô Nhung, là một cô giáo trẻ và xinh đẹp. Cô ấy là cô giáo dạy lớp 1 – cô giáo đầu tiên của em. Cô Nhung co khoảng 1m60, cân nặng chừng 48kg. Thân hình cô trông có phần mảnh mai nhưng không hề yếu đuối tí nào. Một mình cô có thể xách cả túi đồ ăn cho cả lớp khi đi cắm trại. Một mình cô có thể bế một bạn khá mập chạy thẳng từ lớp học đến phòng y tế. Cô mạnh mẽ giống như một người mẹ vậy.
Mái tóc cô Nhung có màu đen tuyền, chừng ngang vai, thường được cô buộc thành cái đuôi gà phía sau. Khi cô đi, nó cứ lúc la lúc lắc, ngộ nghĩnh vô cùng. Khuôn mặt cô có hình tròn, kết hợp với nước da trắng sáng và đôi mắt đen láy, khiến cô trông thật là đáng yêu. Mỗi ngày đến lớp, cô thường mặc rất giản dị. Đó là những chiếc áo sơ mi trắng, cùng chân váy dài đến đầu gối với các màu sắc, họa tiết khác nhau. Riêng thứ hai và những dịp đặc biệt, cô sẽ mặc áo dài và buông xõa tóc ra. Khi đó, trông cô trở nên nữ tính vô cùng.
Là một cô giáo dạy lớp 1, cô Nhung rất dịu dàng và kiên nhẫn. Cô có thể lặp đi lặp lại những chữ cái, con số đơn giản cho đến khi chúng em nhớ mới thôi. Cô cũng nghiêm khắc lắm đấy nhé. Nếu bạn nào mà không chăm chỉ học tập, sao nhãng, cô sẽ phạt ngay. Không chỉ là một người giáo viên, đối với em và các bạn, cô Nhung còn như là một người mẹ, người chị thân thiết. Cô trò chuyện, tâm sự, giải đáp những thắc mắc ngốc nghếch của chúng em. Cô tết tóc, thay áo, thăm hỏi chúng em như là một người thân thực thụ.
Cô Nhung không phải là cô giáo duy nhất và cũng không là cô giáo đối xử tốt với em nhất. Nhưng đối với em, sự xuất hiện của cô mang một ý nghĩa tinh thần đặc biệt. Bởi cô là cô giáo đầu tiên của em, đem đến cho em những ngày tháng thật tuyệt vời. Sau này dù em được học với bao nhiêu cô giáo khác đi chăng nữa, thì cô Nhung mãi vẫn sẽ chiếm trọn vị trí cao nhất trong trái tim em.
Bài mẫu số 6: Tả cô bảo mẫu
Ước mơ lớn nhất của em chính là được trở thành một người giáo viên. Mục tiêu ấy, được tạo dựng nên chính bởi cô giáo dịu hiền đang ngày ngày dạy dỗ em ở trên lớp. Đó chính là cô Diệu Nhi.
Cô Diệu Nhi năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông cô chỉ khoảng ba mươi lăm tuổi thôi. Cô không cao lắm, chỉ khoảng 150cm, dáng người hơi đậm nhưng không hề đem lại cảm giác nặng nề. Cô Nhi có mái tóc dài đến giữa lưng, màu đen tuyền, không một sợi bạc. Khuôn mặt cô tròn trịa phúc hậu, đôi mắt nâu tròn, ánh lên nét nghiêm túc. Hằng ngày khi lên lớp, cô sẽ mang một chiếc kính gọng xanh, khiến khuôn mặt cô thêm phần nghiêm túc. Trang phục thường ngày của cô luôn rất đơn giản, đó là những bộ áo dài đơn sắc. Chúng thường chỉ có một đến hai màu, với họa tiết kẻ sọc hoặc để trơn. Tuy giản dị, nhưng trông cô thật xinh đẹp và dịu dàng.
Ở lớp, cô Diệu Nhi dạy em môn Toán và Tiếng Việt. Cô không chỉ dạy hay, dễ hiểu mà còn rất giỏi nắm bắt tâm lý học sinh. Chẳng ai có thể nói dối hay dấu diếm cô bất kể chuyện gì. Chỉ cần nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, dường như sự thật đã tự mình chắp cánh để hiện diện. Cả lớp có bốn mươi lăm học sinh, từng nét tính cách, điểm mạnh điểm yếu, đến địa chỉ nhà, hoàn cảnh sống… cô nhớ như in. Nhờ vậy cô sâu sát và thấu hiểu tất cả mọi học trò của mình. Điều đó khiến không chỉ học sinh mà cả phụ huynh và đồng nghiệp luôn kính trọng cô.
Nhìn cô Diệu Nhi, em cảm thấy được sự lớn lao và quan trọng của một người giáo viên tốt. Nhờ cô mà em yêu thích việc học, vui vẻ khi đến lớp. Và em cũng muốn rằng, trong tương lai, em có thể làm được những điều tuyệt vời giống như cô vậy.
Xem thêm