Đóng vai nhân vật vũ nương kể lại nỗi oan khuất của mình

Em tìm hiểu thêm bài viết dưới đây nhé :

Tôi là Vũ Nương quê ở Nam Xương, từ nhỏ đã được cha mẹ nuôi dạy những lễ nghi, cách cư xử đúng mực. Đến tuổi cập kề, đã có vài người đánh trống hỏi cưới, cha mẹ do không muốn tôi phải chịu nhiều vất vả nên đã nhận 100 lạng vàng rồi gả tôi cho người con trai nhà giàu nhất làng, Trương Sinh. Tưởng cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng sẽ được hạnh phúc. Nào ngờ đâu, chàng bị mắc tật đa nghi nên để giữ cho tình cảm vợ chồng luôn được thuận hòa nên lúc nào tôi cũng phải giữ gìn khuôn phép.

Cuộc sống hôn nhân gia đình lê dài chưa được bao lâu thì cuộc chiến tranh ập đến. Chàng tuy là con nhà giàu nhưng ít học nên phải gia nhập đội quân. Tôi và mẹ chồng buồn lắm. Ngày chia tay, trước khi đi, tôi có dặn chồng không cần phải lấy công danh sự nghiệp để cầu chức tước, chỉ mong mái ấm gia đình có đời sống bình yên là được. Chàng nghe vậy, cảm động lắm. Dặn tôi ở nhà chăm nom mẹ rồi dứt áo ra đi. Sau vài ngày chàng đi, tôi mới phát hiện mình có thai. Khi sinh đứa bé, tôi đặt tên nó là Đản, vừa chăm nom con và mẹ chồng, vừa chờ đón ngày chồng đi chiến trở lại .Nhưng thời hạn cứ thế trôi, mẹ chồng không đợi được Trương SInh về đã lâm bệnh nặng. Trước khi mất, bà còn dặn : ” Sau này trời xét lòng lành ban cho phúc đức, giống dòng xanh tươi, con cháu đầy đàn, xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ “. Tôi hết lòng thương xót, lo ma chay cho mẹ như mẹ ruột của mình .

Qua năm sau, khi giặc chạy mất chàng trở về. Tôi mừng lắm. Tuy buồn vì mẹ mất nhưng chàng rất vui vì có một đứa con trai. Nhưng vì chưa gặp chàng lần nào, đứa bé không nhận cha. Dù tôi có khuyên răn đến đâu, nó vẫn không chịu nghe, rất bướng. Một lần, chàng dẫn đứa bé ra mộ thăm mẹ. Nào ngờ đâu, lúc về lại xuất hiện hiểu lầm lớn. Chàng nặng lời tra hỏi tôi trong thời gian chàng đi xa tại sao làm chuyện xấu xa thất tiết trái đạo lý… Tôi thực tình không hiểu tại sao chàng nói thế, muốn hỏi rõ nguyên nhân những chàng không nói. Tôi cố gắng van xin để cứu vớt hạnh phúc đang gìn giữ. Nhưng dù có cầu xin thế nào chàng cũng không nói ra ai đã nói tin này cho chàng biết. 

Tôi suy sụp, vô vọng. Bởi chàng có tính đa nghi nên tôi đã giữ gìn cách cư xử nhưng nào ngờ lại ra nông nỗi này. Để chứng tỏ mình trong sáng, tôi đã gội đầu, tắm rửa thật sạch, chạy ra sông Hoàng Giang, ngửa mặt lên mong ông trời vật chứng cho sự trong sáng của tôi. Các nàng tiên trong cung nước đồng cảm nỗi oan khuất nên đã rẽ đường nước cho tôi xuống thủy cung. Ở đấy, tôi gặp Lang Phang, chàng đã giúp tôi nói được lời từ biệt sau cuối với chồng con .Câu chuyện của tôi là câu truyện buồn. Dù đã mở màn đời sống khác nhưng tôi vẫn không thể nào thôi nhớ chồng con nơi trần gian. Tôi mong rằng sẽ không có một mái ấm gia đình nào chỉ vì những mẫu thuẫn nhỏ mà dẫn đến những hậu quả đáng tiếc xảy ra như tôi. Hãy biết trân trọng những gì mình đang có .

Bạn đang xem bài viết tại chuyên mục: Văn học

Viết một bình luận

Câu hỏi mới