Dàn ý đóng vai người cháu kể lại bài thơ Bếp lửa
Đây là dàn ý được thiết kế xây dựng với trường hợp người cháu đang đi du học ở quốc tế, nhớ về bà và bếp lửa thân thương .
I- Mở bài: Giới thiệu về mình (Nhân vật người cháu trong bài thơ)
Bạn đang đọc: Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện về bà trong bài thơ Bếp lửa – Trường THPT Thành Phố Sóc Trăng
Bạn đang xem : Đóng vai người cháu kể lại câu truyện về bà trong bài thơ Bếp lửa
Ví dụ : Tôi là một sinh viên đang du học ở quốc tế. Ở phương trời Tây, tuyết thường rơi trắng xóa vào buổi sáng. Cái lạnh ở nơi đây làm tôi luôn nhớ đến bếp lửa bà thổi chờn vờn trong sương sớm. Bếp lửa toả sáng bập bùng, in bóng bà tôi trên vách bếp. Ôi hình ảnh bếp lửa gắn liền với những kỉ niệm với bà, hình ảnh đã khắc sâu trong tâm lý tôi .
II- Thân bài : Kể chuyện
1 – Hình ảnh bếp lửa đã gợi lên trong tâm lý
Tuổi thơ của tôi được sống bên bà, cùng bà nhóm lửa là tuổi thơ với nhiều khó khăn, thiếu thốn, nhọc nhằn. Lên bốn tuổi tôi đã quen mùi khói. Năm 1945 nạn đói kinh khủng xảy ra do chủ trương quản lý của Thực dân Pháp nên mái ấm gia đình tôi cũng đói mòn, đói mỏi. Cha tôi đi đánh xe ngựa chở hàng thuê. Xóm làng điêu tàn ngập trong mùi khói, nhĩ lại đến giờ sống mũi còn cay, nước mắt cứ chực ứa ra .
2 – Tuổi thơ của tôi phải sống trong cuộc chiến tranh đầy bom đạn kinh hoàng .
Năm ấy, giặc càn vào làng đốt nhà cháy tàn, cháy lụi. Làng xóm phải giúp bà cháu tôi dững lại túp lều tranh để che mưa nắng. Bố mẹ tôi đi công tác làm việc bận không về, bà tôi dặn nếu có viết thư cho bố thì đừng kể này kể nọ, cứ bảo rằng ở nhà mọi việc bình yên để cha mẹ yên tâm công tác làm việc. Chao ôi ! tôi hiểu lòng bà và càng yêu quý bà hơn .
3 – Kỉ niệm tuổi thơ ở bên bà
Suốt tám năm ròng, tôi ở cùng bà, sớm sớm chiều chiều cùng bà nhóm lửa. Bà kể cho chúng tôi nghe những ngày lưu lạc ở Huế. Bà dạy tôi điều hay lẽ phải. Bà là người thầy tiên phong trong cuộc sống tôi. Tôi lớn lên trong sự chăm nom, dạy bảo của bà. Mỗi lần nghe tiếng chim tu hú kêu, lòng tôi trỗi dậy những hoài niệm nhớ mong, muốn được ở gần bà, sợ phải xa bà .
4 – Từ kỉ niệm tuổi thơ ở bên bà, tôi lại nhớ về bà và hình ảnh bếp lửa .
Hình ảnh bà tôi mái tóc bạc phơ, thân hình còm cõi luôn song song với bếp lửa rực hồng. Hình ảnh bà luôn gắn liền với hình ảnh bếp lửa. Bếp lửa do tay bà nhóm lên tỏa hơi ấm khắp căn lều nhỏ và sưởi ấm lòng tôi, khơi dậy ở tôi những tâm tình của thời thơ dại. Bà là người phụ nữ Nước Ta muôn thuở với vẻ đẹp tần tảo, nhẫn nại và đầy yêu thương. Bếp lửa là tình bà nồng ấm, bếp lửa là tay bà chăm chút, bếp lửa gắn với những khó khăn vất vả gian nan của đời bà. Ngày ngày bà nhóm lên bếp lửa cũng là nhóm lên niềm vui, sự sống, niềm yêu thương chi chút dành cho tôi và mọi người. bà không những là người nhóm lửa, giữ lửa, mà còn là người truyền lửa, truyền niềm tin, sự sống cho tôi .
5 – Giờ đây người cháu đã trưởng thành .
Tôi có những niềm vui mới, tình cảm mới, bến bờ mới. Tổ quốc đã chắp cánh cho tôi bay vào khung trời thênh thang của tri thức khoa học, nhưng tôi không thể nào quên hình ảnh bà gắn với hình ảnh bếp lửa mà bà tôi ấp iu nhen lên mỗi sớm, mỗi chiều ở nơi quê nhà .
III- Kết bài: Tôi ước ao được về ngay bên bà, ôm chặt lấy bà để được tiếp thêm sức mạnh, niềm tin.
Ví dụ : Những gì là thân thương nhất của tuổi thơ mỗi người đều có sức tỏa sáng, nâng đỡ con người trong suốt hành trình dài dài rộng của cuộc sống phải không những bạn ? Tình yêu thương, lòng biết ơn trong mái ấm gia đình chính là cội nguồn của tình yêu quê nhà quốc gia, con người .
Văn mẫu đóng vai người cháu kể lại bài thơ Bếp lửa
Đóng vai người cháy kể lại Bếp Lửa bằng văn xuôi Bài số 1
“ Đôi mắt càng già càng thấm thía yêu thương
Da dẻ dù khô đi tấm lòng không hẹp lại
Giàu kiên trì bà còn hy vọng mãi
Chỉ mỗi ngày rắn lại ít lời thêm ”
Đó là những vần thơ mà tôi muốn Tặng Ngay cho người bà kính yêu của mình. Tôi đang là sinh viên ngành Luật ở nước Nga. Bây giờ đã là tháng 9, trời mở màn trở lạnh làm tôi nhớ những kí ức về bà, bếp lửa mà rất lâu rồi tôi cùng bà nhóm bếp, cũng là một phần đã tạo nên tuổi thơ của tôi .
Tuổi thơ của tôi được sống bên bà, lúc đó nhóm lửa cùng bà vô cùng cực khổ và nhọc nhằn. Lên năm bốn tuổi, tôi đã quen với mùi khói. Tôi vẫn nhớ lúc ấy vào năm 1945, nạn đói xảy ra kinh khủng so với mái ấm gia đình tôi cũng như bao mái ấm gia đình ở Nước Ta. Cái cảnh mọi người thao tác kiếm miếng ăn thấy mà đau lòng. Số người chết vì đói cũng ngày càng tăng. Ba tôi đi đánh xe ngựa cực khổ con ngựa cũng gầy gò mà cái đói vẫn bám riết không tha, người dân cực khổ vô cùng .
Rồi vào những năm kháng chiến chống thực dân Pháp xảy ra, ba và mẹ tôi tham gia công tác làm việc kháng chiến nên tôi ở cùng bà. Tám năm tôi cùng bà nhóm lửa, hẳn là tuổi thơ tôi đã gắn liền với bếp lửa đó. Cái mùi bếp lửa cay cay, khiến mỗi lần tôi nhóm lửa nước mắt, nước mũi đều chảy. Bà đã thay ba mẹ tôi nuôi dạy tôi nên người. Bà dạy tôi thao tác nhà, dạy tôi học, chăm nom tôi với tình yêu thương vô vàn như một người mẹ .
Mỗi buổi sáng, bà đều làm món ăn để tôi dậy ăn. Bà thao tác này tới việc khác không nghỉ ngơi mà cũng không than phiền hay trách móc gì cả. Cuộc đời bà đã đi qua bao nhiêu sóng gió nắng mưa, đã chịu nhiều cực khổ nên tôi không muốn lo ngại bà nữa. Tôi đã lớn lên trong vòng tay yêu thương và bảo bọc của bà. Đôi lúc những khi rảnh rỗi bà còn thường kể chuyện tôi nghe rồi nhắn nhủ với tôi rằng : “ Con phải ráng học để thiết kế xây dựng quốc gia, nếu không thì quốc gia mình chỉ mãi bần hàn thôi ” .
Có những khi trời mưa làm cho củi ướt, lúc đó nhóm bếp khổ vô cùng. Mỗi khi tu hú kêu trên những cánh đồng, bà thường kể cho tôi nghe những chuyện ở Huế. Bà kể giọng rất truyền cảm, từng chữ từng lời nói của bà đều khác sâu trong lòng tôi. Tiếng tu hú kêu làm tôi và bà đều nhớ ba mẹ tôi ở chiến khu da diết. Càng lớn tôi càng cảm thấy thương bà, càng không muốn xa quê nhà để bà khó nhọc .
Năm đó là nạn giặc tàn phá xóm làng, thiêu rụi nhà cửa, gia tài. Hàng xóm và bà cháu tôi đều chịu nhiều khổ cực, mất mát và đau thương. Cái hình ảnh đó đã ám ảnh hết một phần của tuổi thơ tôi. Sau những ngày rời khỏi quê nhà, thì hàng xóm và bà cháu tôi trở về lậm lụi. Tôi đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh nhỏ để sống qua ngày. Tôi thấy giờ đây đời sống cực khổ nên nói với bà : “ Bà ơi hay là cháu viết thư cho ba mẹ nhé, để ba mẹ quay trở lại để phụ bà ”. Nhưng bà không chịu và nói nhỏ nhẹ với tôi rằng : “ Ba mẹ ở chiến khu còn rất nhiều việc, nên mày có viết thư chớ kể này kể nọ, cứ bảo là mái ấm gia đình vẫn bình yên là được rồi .
Tôi hiểu lòng bà nên chỉ vâng lời thôi, và tôi càng thấy thương bà hơn, một mình bà gánh vác hết mọi việc làm còn lo cho con ở chiến khu, tôi cảm thấy bà như một vị anh hùng giàu tình yêu thương và đức hi sinh. Nên mọi việc gì trong nhà tôi hoàn toàn có thể làm được thì tôi liền giúp bà như : cho gà ăn, lấy củi, hái rau, … dù những việc làm đó nhỏ nhưng cũng giúp bà đỡ được phần nào. Những ngày mà bà thao tác nặng, tới tối tay chân bà mỏi thì đôi đấm bóp cho bà, cho bà thoải mái và dễ chịu .
Ngày qua ngày tôi cùng bà nhóm bếp lửa. Một ngọn lửa chứa niềm tin và hình ảnh của bà. Mấy chục năm rồi mà bà vẫn thức khuya dậy sớm trải qua mưa nắng cuộc đời, tảo tần chăm sóc tôi. Công việc của bà giản dị nhưng tôi vẫn biết ơn vô cùng như: bà nấu khoai, bà san sẻ tình làng nghĩa xóm. Bếp lửa đã cùng bà trải qua nắng mưa trong cuộc đời bà. Ôi bếp lửa giản dị nhưng riêng tôi cảm thấy đó là điều kì lạ thiêng liêng cao đẹp.
Bếp lửa còn là tình bà nồng ấm, bếp lửa gắn với những gian nan, gian lao đời bà. Ngày ngày bà nhóm bếp lên, cũng giống như bà nhóm niềm vui niềm yêu thương dành cho tôi và mọi người. Bà không những là người nhóm lửa, mà còn là người truyền lửa truyền niềm tin cho mọi người .
Giờ đây tôi đã trưởng thành sống với những nơi có bếp gas, bếp điện. “ Có ngọn khói trăm tàu, có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả “ luôn hiện hữu trong tâm lý tôi với câu hỏi : “ Mai này bà nhóm lửa lên chưa ”. Ôi bếp lửa tình bà sao ấm cúng đến như vậy ! Bếp lửa đã nuôi lớn tôi, giúp tôi trưởng thành như ngày thời điểm ngày hôm nay. Bây giờ tôi chỉ muốn về với bên bà, được bà kể chuyện, được bà chăm nom yêu thương. Mỗi con người ai cũng đều có cội nguồn để trưởng thành. Vì thế mà tôi sẽ không khi nào quên được cái hình ảnh người bà và bếp lửa đã nuôi dạy tôi trưởng thành như ngày thời điểm ngày hôm nay .
Xem thêm : Cảm nhận của em về bài thơ Bếp lửa
Đóng vai người cháy kể lại Bếp Lửa bằng văn xuôi Bài số 2
Có một nơi là nơi xuất phát, cũng là nơi quay trở lại và là điểm tựa vững chãi cho con người trong hành trình dài sống. Nơi ấy là nhà. Nơi ấy với tôi còn có người bà kính yêu. Và để rồi, khi trưởng thành, khi đang sinh sống và thao tác tại Liên Xô, tôi lại bồi hồi, xốn xang nhớ về người bà kính yêu gắn với hình ảnh bếp lửa … .
Tôi lại nhớ về hình ảnh ngọn lửa hồng ấy … Ngọn lửa có lẽ rằng là không lạ gì trong đời sống của mỗi tất cả chúng ta. Một ngọn lửa được bà nhen lên mỗi buổi sáng sớm. Một ngọn lửa được đôi bàn tay gầy guộc của bà ấp iu, che chở để chúng hoàn toàn có thể cháy lên và tỏa sáng …
Hình như cái ngọn lửa thân thương ấy, tôi đã quen mùi khói từ năm tôi lên bốn. Năm đó gắn với nạn đói của dân tộc bản địa – năm 1945 với hình ảnh của những người chết vì đói nằm như ngả rạ. Bố tôi phải thao tác khó khăn vất vả. Đến giờ đây tôi vẫn còn cay sống mũi mỗi khi nhớ lại về những năm đó …
Rồi tám năm ròng, tôi đã bên bà, cùng bà nhóm lên những ngọn lửa hồng. Khi con tu hú kêu trên những cánh đồng xa báo hiệu một mùa hè lại về, bà ơi, bà có còn nhớ không bà ? Tôi còn nhớ, khi tu hú kêu, lại gắn với những câu truyện bà hay kể về những ngày ở xứ Huế. Tiếng tu hú tha thiết kêu mãi không ngừng … Đó là những ngày tháng cuộc chiến tranh, cha mẹ tôi bận công tác làm việc ở xa nên không có nhà. Tôi ở cùng bà, được bà dạy làm, được bà dạy học. Bà đã thay cha mẹ tôi nuôi tôi khôn lớn và trưởng thành .
Rồi năm đốt làng cháy tàn cháy rụi, hàng xóm bốn bên quay trở lại trong cảnh lầm lụi. Bằng tình cảm làng xóm láng giềng. mọi người đã giúp bà dựng lại túp lều tranh. Vẫn vững lòng, và thêm cả sự lo ngại cho cha mẹ tôi, bà liền dặn tôi rằng :
– Bố ở chiến khu, bố vẫn còn nhiều việc lắm. Mày có viết thư, không được kể này kể nọ nghe chưa, cứ bảo nhà vẫn được bình yên để cha mẹ yên tâm công tác làm việc !
Rồi hàng ngày, cứ sớm rồi lại chiều, bà vẫn liên tục với việc làm hàng ngày của mình là nhóm lửa. Một ngọn lửa chứa tình yêu thương của bà luôn ủ ấp nơi đáy lòng, một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng của bà …
Đời bà luôn khó khăn vất vả như vậy. Vất vả nuôi tôi khôn lớn và ngày trước là khó khăn vất vả nuôi bố tôi. Mấy chục năm rồi, đến tận giờ đây bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, nhóm những bếp lửa ấp iu nồng đượm, nhóm cả những nồi khoai sắn có cả những yêu thương của bà để xây đắp cho tôi bao tham vọng, để giờ tôi hoàn toàn có thể du học tại quốc gia Liên Xô. Bếp lửa của bà còn nhóm lên cả nghĩa tình với xóm làng. Ôi bếp lửa của bà, tuy đơn giản và giản dị và lại rất đỗi thiêng liêng !
Giờ đây, tôi đã đi xa, cách bà đến nửa vòng Trái Đất. Một đời sống mới đã mở ra trước mắt tôi. Nơi ấy, có những ngọn khói trăm tàu, có lửa trăm nhà và có niềm vui trăm ngả. Nhưng tôi vẫn không thể nào tự quên nhắc nhở bản thân rằng “ Sớm mai này, bà đã nhóm bếp lên chưa ? ”
Bà ơi ! Cháu yêu bà và cũng thương bà biết bao. Cuộc sống văn minh dễ làm lòng người thay đổi nhưng hình ảnh của một người bà ngày ngày nhóm lên những ngọn lửa yêu thương sẽ mãi không khi nào phai nhạt trong tâm lý cháu. Cuộc sống ở phương xa này, dù vui thật nhưng khi niềm vui tàn đi, nhất là những khi cháu ở một mình, cháu lại nghĩ về bà nơi mái nhà tranh, nơi bà kể chuyện cháu nghe, nơi bà dạy cháu học, nơi hình thành con người cháu, nơi có ngọn lửa hồng thắp lên trong cháu những tham vọng .
Một bài văn mẫu hay khác : Phân tích hình ảnh người bà trong bài thơ Bếp lửa
Đóng vai người cháy kể lại Bếp Lửa bằng văn xuôi Bài số 3
Bài văn đóng vai người cháu trong Bếp lửa của một bạn học viên giỏi
Tôi vẫn nhớ nhà thơ Nguyễn Duy đã từng viết :
“ Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá
níu váy bà đi chợ Bình Lâm
bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
và đôi lúc ăn trộm nhãn chùa Trần ”
Hình như trong kí ức tuổi thơ của bao đứa trẻ, những tháng năm vô lo vô nghĩ bên người bà luôn là quãng thời hạn êm đềm và thân thương nhất. Vượt qua bao sự thăng trầm trong cuộc sống và sàng lọc của thời hạn, những kỉ niệm mộc mộc ấy về bà vẫn đọng lại trong miền nhớ của biết bao tâm hồn, nó đưa ta về với khoảng chừng trời xưa cũ bình dị mà an nhiên tự tại thuở niên thiếu. Với riêng tôi, có lẽ rằng kỉ niệm về bà bên bếp lửa bập bùng mỗi sớm mai luôn đi về trong cõi nhớ của tôi trên những chặng đường mà tôi trải qua. Nỗi nhớ ấy lại càng cồn cào da diết hơn trong những năm tháng sống xa xứ, đón những đợt gió tuyết nơi xứ sở Bạch Dương. Trong những phút giây yên bình, mỗi khi nhìn làn khói của những ngôi nhà phía xa kia, cả một trời nhớ thương trong tôi lại ùa về, về bà về bếp lửa hồng sưởi ấm cả tuổi thơ tôi, về mùi vị quê nhà …
Theo dòng hoài niệm, kí ức đưa tôi về với những đêm đen của cái đói mòn đói mỏi năm 1945. Ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh sống, nhà nào cũng rơi vào cảnh đói thê thảm. Trong những năm tháng cơ cực ấy, để giành giật lấy sự sống ngày một thoi thóp, bố tôi phải lên phố xe thuê rạc cả người, dẫu vậy cũng chỉ đủ để rau cháo cầm hơi mà sống qua ngày. Cái đói nghèo cùng cực của năm Ất Dậu ấy như một nỗi ám ảnh trong tâm hồn non nớt của đứa trẻ bốn tuổi lúc đó. Chính mùi khói bếp của bà đã mang đến cho tôi những hơi ấm, sự an lòng và xua đi cái mùi tử khí tràn ngập quanh ngõ xóm thôn nghèo. Thứ hương thơm dung dị như nhen lên từ tình yêu nồng hậu của bà đã sưởi ấm cho tôi trong suốt thuở thiếu thời để rồi sau này trên mỗi hành trình dài dài và rộng mà tôi qua, mùi khói bếp ấy vẫn làm tôi cay cay sống mũi mỗi khi hồi tưởng lại. Những năm tháng sau đó khi kháng chiến bùng nổ, cha mẹ tôi thoát ly mái ấm gia đình đi làm cách mạng, lên đường theo tiếng gọi của Tổ Quốc. Suốt tám năm trời đằng đẵng tôi sống trong sự đùm bọc chở che của bà, bên bóng hình tảo tần của bà và bên bếp lửa hồng bà nhen lên mỗi sớm chiều. Những năm tháng thơ bé ấy, bên cạnh bà cháu tôi, bên cạnh bếp lửa vẫn còn một nhân chứng mà tôi không thể nào quên đó là chim tu hú. Tiếng hót của nó nghe sao mà chơ vơ lạc lõng như khao khát được che chở ấp iu đến vậy. Tiếng tu hú khắc khoải như xé tan cả khoảng chừng khoảng trống bát ngát buồn vắng, thương con chim tu hú xấu số biết bao nhiêu tôi càng biết ơn và trân trọng những ngày tháng tuổi thơ niềm hạnh phúc được bà chăm chút, bảo bọc bấy nhiêu. Bên bếp lửa bập bùng, tôi được nghe bà trải lòng về cuộc sống bà những tháng năm còn ở Huế. Một cuộc sống đầy truân chuyên và cùng cực. Bà gửi những hy vọng, ước mong về một tươi lai tươi đẹp hơn trong tôi. Rồi cũng ở bếp lửa nơi góc bếp, bà chăm tôi từng bữa ăn giấc ngủ và là người thầy tiên phong dạy tôi những bài học kinh nghiệm quý giá trong cuộc sống. Những bài học kinh nghiệm làm người cao đẹp ấy đã trở thành một điểm tựa vững chãi chắp cánh cho những giấc mơ cao đẹp trong cuộc sống. Thứ ánh lửa ấm cúng nồng nàn ấy mang đến cho tầm hồn tôi một sự an ủi trong những ngày tháng sống thiếu tình cảm của cha mẹ, bà như điểm tựa niềm tin cho tôi vững bước. Cuộc sống vẫn vậy, vẫn khắc nghiệt và luôn muốn thử thách bản lĩnh của con người. Đến một ngày tiếng súng, tiếng bom của cuộc chiến tranh khắc nghiệt giội về làng tôi. Trước họng súng và ngòi nổ diệt trừ của quân địch, ngôi làng tôi lúc đó là một đống tro tàn, nhà cửa của mọi người đều trọn vẹn cháy rụi. Tôi biết lúc đó bà đang nuốt ngược nỗi đau và nước mắt vào trong. Nơi chốn nương thân của hai bà cháu tôi không còn, nhưng nghị lực và ý chí thép được tôi luyện trong những năm tháng bể dâu của cuộc sống không được cho phép bà tôi gục ngã buông xuôi. Bà cứng rắn dắt tôi vượt qua thực trạng ngặt nghèo. Tôi hiểu rằng những thiếu thốn, cơ cực mà tôi mới trải qua không thể nào đong đếm được với những gian khó, nhọc nhằn và nỗi nhớ thương con nơi mặt trận đỏ lửa đều phải nén lại vào trong của bà. Và rồi đâu rồi cũng vào đó, nhờ vào tình làng nghĩa xóm mà bà cháu tôi cũng dựng được căn nhà nhỏ trên nền đất cũ năm nào. Bà đã nhóm lên trong tôi ý chí và nghị lực sống trong cuộc sống này. Thật kì diệu bởi tôi tin rằng những gì bị thiêu cháy trong ngọn lửa hung tàn kia đã được hồi sinh trong bếp lửa của bà. Cứ thế tuổi thơ tôi được bà che chở qua bao tháng năm. Chính ngọn lửa của lòng bà đã nhóm lên ngọn lửa bền chắc, vĩnh cửu theo dọc thời hạn của bếp lửa kia .
Tháng năm làm tôi lớn lên và trưởng thành, những tham vọng đưa bước chân tôi đến với những chân trời xa nhưng không thể nào tôi quên được ngọn lửa hồng nơi góc bếp bởi nơi đó có tình yêu thương và đức hi sinh lặng thầm của người bà mà tôi dành cả cuộc sống mình để biết ơn và trân trọng, cũng chính tại nơi đó bà nhen nhóm lên trong tôi những tham vọng về một cuộc sống mới. Nếu những câu truyện cổ tích là người bạn của bao tâm hồn thơ bé, thì bà chính là người viết lên câu truyện cổ tích giữa cuộc sống này cho riêng tôi. Trong câu truyện ấy là ánh lửa bập bùng sớm tối, là tình yêu nồng hậu của bà, là mùi nếp mùi sắn thơm hương, của quê nhà xứ sở, và luôn là nơi mà tôi thuộc về …
( Lê Thu Trang )
Xem thêm bài văn mẫu : Cảm nhận về tình bà cháu trong bài thơ Bếp lửa
Trên đây là 1 số ít bài văn mẫu đóng vai người cháu kể lại câu truyện về bà trong bài thơ Bếp lửa do THPT Sóc Trăng sưu tầm, mong rằng với nội dung này những em sẽ thuận tiện hóa thân vào nhân vật để kể lại câu truyện Bếp lửa tốt nhất .
Em hãy đóng vai người cháu kể lại câu chuyện về bà trong bài thơ Bếp lửa để hiểu rõ hơn tình cảm sâu nặng của người cháu với người bà kính yêu!
Đăng bởi : trung học phổ thông Sóc Trăng
Chuyên mục : Giáo dục đào tạo
Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học