Sau khi vợ mất, Trương Sinh đã luôn hối hận không ngừng vì những lỗi lầm do sự ghen tuông mù quáng của mình gây ra. Dù được gặp lại nàng một lần qua nghi thức lễ giải oan, nhưng có vẻ như như vậy là chưa đủ để chàng hoàn toàn có thể bù đắp cho nỗi đau của vợ mình. Hãy cùng nghiên cứu và phân tích kĩ hơn tâm lí của nhân vật này trải qua phần đóng vai Trương Sinh kể lại nỗi ân hận khi nghi oan cho Vũ Nương.
Dàn ý đóng vai Trương Sinh kể lại nỗi ân hận khi nghi oan cho Vũ Nương
Mở bài
– Trương Sinh giới thiệu về thực trạng bản thân và nỗi ân hận của mình – Sự việc mở màn khi chàng suôn sẻ cưới được Vũ nương : người vừa đẹp người lại đẹp cả nết
Thân bài
– Cuộc sống vợ chồng nhân vật Trương Sinh hồi mới cưới – Chiến sự xảy ra, Trương Sinh phải đi xa nhà, để lại vợ bụng mang dạ chửa cùng người mẹ già yếu ở nhà – Ngày suôn sẻ trở về, đáng nhẽ vợ chồng Trương Sinh phải có một đời sống niềm hạnh phúc. – Thế nhưng vì ghen tuông mù quáng mà khiến Vũ Nương tự tử, mái ấm gia đình tan nát – Mãi đến sau này, chàng mới hiểu ra tổng thể chỉ là hiểu nhầm, nhưng không hề đổi khác được mọi thứ nữa rồi – Trương Sinh lập đàn giải oan, gặp lại vợ trong thoáng chốc. Dù vậy cũng vẫn không đủ để bù đắp lại những lỗi lầm năm xưa, vì Vũ Nương quyết định hành động không quay về Xem thêm : Hướng dẫn vẽ sơ đồ tư duy chuyện người con gái Nam Xương Tóm tắt chuyện người con gái Nam Xương
Kết bài
– Nỗi nhớ thương vợ chưa khi nào nguôi ngoai của Trương Sinh – Bài học thâm thúy rút ra từ câu truyện
Hướng dẫn viết bài đóng vai Trương Sinh kể lại nỗi ân hận khi nghi oan cho Vũ Nương
Tôi tên là Trương Sinh, một kẻ tồi tệ với những lỗi lầm không hề tha thứ. Câu chuyện phải mở màn kể từ khi tôi đến tuổi lập gia đã như mong muốn cưới được Vũ Nương. Nàng vốn xinh đẹp, dịu dàng êm ả, vẹn toàn đủ đường, vậy mà bằng sự mù quáng của mình tôi đã đánh mất đi một người con gái tốt như vậy.
Vào vai Trương Sinh kể lại câu truyện người con gái Nam Xương Hồi mới cưới, đời sống của chúng tôi vẫn vô cùng ấm cúng. Nhà cửa khi nào cũng tinh tươm, thật sạch, ngăn nắp hẳn lên. Mẹ tôi cũng do đó mà sức khỏe thể chất ngày càng tốt, mà niềm vui lại còn nhân lên gấp nhiều lần khi Vũ Nương mang bầu đứa con trai đầu lòng. Với tính chiếm hữu cao, tôi vẫn luôn muốn giấu kĩ nàng, không muốn một người đàn ông nào bén mảng đến bên vợ mình. Bất ngờ cuộc chiến tranh ập đến, vì không học tập tử tế nên tôi phải ghi danh tham gia vào chiến trận, để lại người vợ đang bụng mang dạ chửa và mẹ già ở nhà. Trước lúc chia tay, vợ tôi có nói với tôi rằng : “ Chàng ra đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong chàng được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ. Chỉ xin ngày về mang theo hai chữ bình yên, thế là đủ. ” Nghe được những lời từ vợ, tôi cảm thấy vô cùng an lòng. Xem thêm : Thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến qua chuyện người con gái Nam Xương và Truyện Kiều
Phân tích nhân vật Vũ Nương
Ngày tháng ở mặt trận cứ dài đằng đẵng, không lúc nào tôi nguôi nhớ về quê nhà, nhớ tới người thân trong gia đình. Không biết giờ này mọi người đang làm gì, con tôi đã sinh ra hay chưa, có còn ai đang nhớ tới mình nữa hay không …. Bao khó khăn vất vả, mệt nhọc đã trôi qua tính đến khi ấy cũng được 3 năm và ở đầu cuối cuộc chiến tranh cũng tạm kết thúc.
Vào vai Trương Sinh kể lại câu truyện Mong chờ đã lâu, tôi háo hức trở về nơi chôn rau cắt rốn. Thế nhưng mẹ chẳng đợi được tôi mà đã đi trước mất rồi. Đau buồn khôn xiết, tôi bế đứa con đã 3 tuổi mà mới chỉ gặp lần đầu trên tay rồi liền đi ra mộ của mẹ ngay. Có lẽ vì lạ lẫm nên thằng bé cứ khóc mãi, tôi đành buông lời dỗ dành : – Nín đi con, đừng khóc nữa ! Cha về, bà đã mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi ! Thằng bé bày ra bộ mặt ngơ ngác : – Ô hay ! Thế ra ông cũng là cha tôi ư ? Ông lại biết nói chứ không như cha tôi trước kia chỉ nín thin thít. Ôi, người vợ hiền lành, êm ả dịu dàng, tần tảo trước kia ấy vậy mà giờ lại dám lăng loàn thế ư ? Nàng ta lại dám có người khác, dám không chung thủy với người chồng đã khó khăn vất vả nơi phương xa này à ? Tôi tức sôi máu, gặng hỏi con cho bằng được để tìm ra kẻ xấu xa đó là ai. Con kể rằng hắn ta đêm nào cũng đến, vợ tôi ngồi cũng ngồi, vợ tôi đứng cũng đứng, nhưng chưa khi nào người đàn ông đó bế con tôi cả. Nỗi sợ mất vợ xưa kia của tôi lại ập tới, máu ghen tuông vốn có của tôi trỗi dậy, tôi liền về nhà, quát tháo ầm ĩ. Xem thêm : Dàn ý nghiên cứu và phân tích chuyện người con gái Nam Xương Kể lại chuyện người con gái Nam Xương Nàng lập tức khóc và vội thanh minh. Thế nhưng khi ấy sự ghen tuông đã che mờ hết mắt tôi. Những lời nói khẩn thiết đến vậy qua tai tôi lại trở thành sự biện minh giảo hoạt cho những lỗi lầm của mình. Tôi nhẫn tâm đuổi nàng đi, chẳng chăm sóc ngọn ngành, đúng sai. Trẻ con không khi nào biết nói dối, đâu cần phải nghe thêm ai nữa ? Dù là bà con họ hàng, hàng xóm khuyên ngăn tôi vẫn một mực chẳng tin. Sự đa nghi và ghen tuông quá đà ấy đã để lại hậu quả nghiêm trọng vô cùng. Có lẽ khi uất ức lên đến cực điểm, Vũ Nương vợ tôi vốn yếu ớt lại chỉ biết chọn cái chết để minh oan. Là tôi đã chính tay hại chết vợ mình, lời nói của nàng trước khi trầm mình xuống dòng sông lạnh buốt vẫn mãi ám ảnh tôi. Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám ! Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, xin vào nước làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu Mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ.
VÌ ghen tuông mà Trương Sinh đã gây ra lỗi lầm lớn Khi ấy dù đau lòng nhưng tôi vẫn chưa gật đầu tha thứ cho nàng. Cho mãi đến sau này một ngày khi tôi bế con, Đản thấy cái bóng ở trên tường và gọi đó là bố. Lúc đó tôi mới chợt vỡ lẽ : À, hóa ra là vợ mình phải chết chỉ vì mình ghen tuông với một cái bóng. Chỉ vì một cái bóng mà tôi trách mắng, lăng mạ, sỉ nhục và đuổi vợ đi. Tôi gạt bỏ hết những công lao và sự chu toàn của nàng với mái ấm gia đình, khiến cho vợ tôi phải chết, chết trong sự oan ức. Từ ấy tôi ngày ngày sống trong sự dằn vặt, không khi nào tâm hồn được thanh thản. Mãi đến sau này tôi mới gặp được một người cùng làng cho tôi biết vợ mình chưa chết và đang sống dưới thủy cung. Mong mỏi có thời cơ chuộc lỗi với nàng, tôi lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm. Tôi thấy bóng hình vợ hiện về và bảo : “ Thiếp không hề trở về bên chàng và con được nữa … ” Đó cũng là thời gian tôi nhận ra mọi thứ đã quá muộn rồi, không thể nào hoàn toàn có thể trở lại như bắt đầu nữa. Xem thêm : Cảm nhận về nhân vật Vũ Nương
Giờ đây đã nhiều năm trôi qua mà tôi vẫn không nguôi ngoai nhớ nàng, cũng không thể quên được câu chuyện ấy. Tôi nuôi dạy con trai khôn lớn một mình, không đi thêm bước nữa cũng như để bù đắp lỗi lầm năm ấy. Tôi hiểu ra rằng, khi yêu một người thì cần phải có sự tin tưởng, cần phải đặt niềm tin vào người đó chứ đừng ghen tuông mù quáng. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cần phải tìm hiểu thật kỹ trước khi làm gì bởi khi ta nóng giận có thể hành xử mất kiểm soát, dẫn đến hậu quả khôn lường.
Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học