Bài tập: người ấy sống mãi trong lòng tôi

Bài tập: người ấy sống mãi trong lòng tôi

2 bình luận về “Bài tập: người ấy sống mãi trong lòng tôi”

  1. Mẹ sống mãi trong lòng tôi 
    Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em.
    Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm sóc và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen: “Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc.
    Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em: “Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ: “O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường
    Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên.
    Mẹ dạy em rất nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng: “Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình.
    Em đã từng thắc mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học sinh giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình êm ấm. Em thấy thương mẹ quá.
    Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ: “Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo: “Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc: “Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.
    Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con.

    Trả lời
  2. Dù đi khắp thế gian thì không ai có thể thay thế được mẹ, dù đi hết cuộc đời thì mẹ vẫn thương con. Tôi biết chắc rằng mẹ chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho tôi, để tôi được cất lên tiếng gọi “mẹ ơi”, tiếng gọi sao mà thân thương và thiêng liêng biết mấy.
      Mẹ tôi năm nay đã bước vào cái tuổi 44, thời gian trôi qua nhưng sao trong lòng tôi mẹ vẫn còn trẻ và đẹp biết mấy, cái dáng mẹ thì lại nhỏ nhắn, gầy gầy. Mái tóc đen, ngắn chỉ đến ngang vai nhưng  mẹ luôn được buộc gọn gàng phía sau. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, sống mũi cao cao và hai gò má nhỏ, hồng hào. Đôi mắt luôn đong đầy yêu thương và nụ cười ấm áp của mẹ là bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời của tôi. Mẹ chính là một cô giáo tràn đầy tâm huyết, luôn được phụ huynh và học sinh quý mến, kính trọng. Đôi bàn tay mẹ bị chai sần theo năm tháng vì không những phải liên tục cầm phấn ghi bảng, mà ngoài ra mẹ còn phải lo trăm công nghìn việc trong nhà. Chính đôi bàn tay ấy đã luôn chăm sóc, ôm ấp, nuôi nấng, hay an ủi tôi mọi lúc mọi nơi. Khi nhìn vào đôi bàn tay ấy tôi lại cảm thấy xót xa biết bao. Giọng nói ấm áp, trìu mến, mà truyền cảm biết bao.
      Cứ sáng sáng mẹ dậy sớm, chỉ để chuẩn bị bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng cho gia đình , mẹ luôn lo cho gia đình trước còn phần mình thì lại để sau hay mỗi khi dạy về là mẹ chỉ cắm cúi chạy vô bếp làm cơm. Tuy vậy nhưng mẹ luôn lo lắng tình hình học tập của tôi, luôn hỏi thăm tôi có gặp trục trặc gì không hay có ai bắt nạn không,…Đôi khi mẹ ốm, mẹ mệt nhưng mẹ luôn ra dáng mình khẻo mạnh để không khiến tôi và bố lo lắng, mẹ luôn làm việc trong thầm lặng như mới hôm qua cái cúc ở cái áo mà tôi thích nhất bị đứt tôi bảo mẹ, dù mẹ bảo mẹ bận lắm và còn nhiều việc nữa nhưng mà đến tối khi tôi đang đắm chìm trong giấc ngủ thì mẹ lại lụi cụi khâu lại cho tôi. Đôi khi tôi ốm mẹ cũng phải thức trắng đêm để lo cho tôi
    Tuy là vậy nhưng là là người khá nghiêm khắc, khi tôi làm sai thì mẹ sẽ sửa và phân tích cặn kẽ cho tôi hiểu tại sao như thế nhưng dù sao mẹ làm vậy với mục đích mong cho tôi trở nên tốt hơn mà thôi. Tôi đã từng rất ân hận khi làm mẹ buồn, đó là khi chỉ vì cơn giận mà tôi đã thốt ra những lời không hay làm tổn thương đến mẹ, khiến cho mẹ chỉ im lặng và khóc thầm trong phòng, tự trách mình không tốt. Khi tôi nhìn cảnh tượng ấy qua khe cửa, tôi mới nhận ra mình đã sai nhưng lại không dám đẩy cửa vào để xin lỗi, phải đợi đến sáng hôm sau thì tôi mới can đảm để đến ốm lấy mẹ mà xin lỗi. Dù mẹ có mắng tôi, có trách tôi nhưng tôi không buồn nhược lại tôi biết rằng mình ngày cành thương mẹ hơn bao giờ hết.
      Chính vì vậy tôi cố thay đổi dần dần bản thân mình như mẹ đã dạy, tôi luôn muốn mình lớn thật nhanh học thật giỏi để sau này phụ dưỡng mẹ, thay mẹ làm tất cả những gì mà tôi chưa làm được cho mẹ. Nhưng ngay bây giờ thì tôi sẽ giành nhiều thời gian để phụ mẹ việc nhà, cố gắng học thật tốt để mẹ khỏi lo lắng. Tôi muốn cho mẹ biết rằng con đã lớn rồi nên mẹ đừng lo cho con nữa mà hay lo cho bản thân mình nhiều hơn, dù kể bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bao giờ hết công ơn sinh thành của mẹ, người đã phải chịu đau đớn để con được hạnh phúc
      Mẹ luôn là người sống mãi trong lòng tôi, con còn muốn nói thật nhiều, cảm ơn thật nhiều. Nhưng con sẽ chứng minh để mẹ thấy. Và con thật sự hạnh phúc khi có mẹ, con muốn nói rằng:’dù thế nào đi nữa con vẫn muốn làm con của mẹ’

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới