Kể lại 1 trải nghiệm của em kỉ niệm với 1 con mèo

Kể lại 1 trải nghiệm của em kỉ niệm với 1 con mèo

1 bình luận về “Kể lại 1 trải nghiệm của em kỉ niệm với 1 con mèo”

  1. Ngày lạnh nhất của đợt không khí lạnh nửa cuối mùa đông, tôi nằm cuộn mình cả ngày trong căn phòng nhỏ tự dưng nhớ Jimy khủng khiếp. Con mèo thứ hai tôi từng nuôi và có lẽ là con mèo lạ lùng nhất tôi từng biết.
    Bảy năm, đã quá tuổi trung niên với loại mèo kỳ lạ, cũng nhanh vậy mà ngỡ như chúng đã sống đến quen thuộc cả sự già cỗi. Ngày bế Jimy về nhà tôi còn là một đứa trẻ vừa bước vào cấp II, con mèo lông vàng bé xíu xiu bám chặt mấy cái móng còn chưa cứng cáp vào áo tôi, thỉnh thoảng lại hoảng sợ kêu lên. Mẹ không thích mèo nên tôi và chị Hai đã phải đấu tranh mãi mới có thể nuôi Jimy, mà thỉnh thoảng Mẹ vẫn hay càu nhàu khó chịu vì nó.
    Tôi không còn nhớ được gì nhiều ngày Jimy còn nhỏ, nhưng hình như có một lần Jimy nằm dưới xe máy của Mẹ trong sân, Mẹ dắt xe vào nhà và cứ thế đi qua người nó. Vậy mà rồi Jimy cũng khoẻ lại và tiếp tục lớn lên, loài mèo như thể có năng lực tái sinh vậy đấy, và Jimy của tôi cũng đã thật kiên cường.
    Mẹ bảo tiếng thở của tôi vào mùa đông rất giống tiếng thở của loài mèo khi ngủ say. Là vì cơ thể tôi rất hay không khoẻ vào mùa đông, nhưng mãi rồi tôi cũng không quan tâm đến điều đó nữa. Bây giờ, thỉnh thoảng tiếng thở về đêm của tôi cũng vẫn vậy, mà chỉ là thỉnh thoảng thôi.
    Jimy là một con mèo nông thôn đặc trưng, màu lông vàng rất dễ bắt gặp và thói quen tự do đi khắp mọi nơi xung quanh nhà. Rất rất nhiều thời gian con mèo dễ tính ấy dành để nằm ngủ dưới những bóng cây đung đưa trên con ngõ nhỏ, chơi đùa và có khi là đánh nhau với những con mèo hàng xóm, đôi lần lại đi đâu đó vài ngày rồi trở về. Một cuộc sống giản dị bình thường như thế.
    Khi Jimy không còn là một con mèo với tuổi trẻ dư thừa sức khoẻ, tôi không nhận ra được là từ lúc nào, Jimy ở nhà nhiều hơn, hay nằm lơ đãng ngủ trên bậc hiên nhà. Trong những buổi chiều không biết làm gì, tôi ngồi vừa ôm Jimy vừa đọc vài trang sách, thỉnh thoảng nghe tiếng chuông gió trước hiên reo lên nhẹ nhàng.
    Hình như Jimy rất hay ngủ mơ về một điều bí mật gì đó, những lần ngủ say trong lòng tôi, chân Jimy lại co giật và cả người nó run lên, lần nào cũng thế cả. Jimy giấu điều đó cho riêng mình, và rồi đã chẳng ai có thể tìm thấy được nữa, cả tôi cũng thế…
    Jimy rời đi vào một ngày cuối mùa hè, mà chẳng hiểu vì sao tôi lại nhớ hôm đó hình như trời trở lạnh, và Jimy đã chẳng còn tái sinh thêm một lần nào nữa… Đã hơn một năm rồi, thỉnh thoảng tôi vẫn cứ muốn hỏi, liệu Jimy đã sống hạnh phúc không?
                #quynhngo512

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới