kể 1 bài văn về kỉ niệm đáng nhớ của em đối với vật nuôi mà em yêu thích (đang cần gấp ạ mai nộp rồi huhu .lưu í là ko ch

kể 1 bài văn về kỉ niệm đáng nhớ của em đối với vật nuôi mà em yêu thích (đang cần gấp ạ mai nộp rồi huhu .lưu í là ko chép mạng nhé)

1 bình luận về “kể 1 bài văn về kỉ niệm đáng nhớ của em đối với vật nuôi mà em yêu thích (đang cần gấp ạ mai nộp rồi huhu .lưu í là ko ch”

  1. Giáng sinh năm ngoái là cái ngày em được bố dắt đi chơi mà em không quên được. Không phải vì em được vui chơi thoải mái mà hôm đó em đã chính thức bế Mun về nhà nuôi dưỡng dưới sự cho phép của bố mẹ
    Mun là bé mèo đã được một tuổi khi em bế nó về từ lò mổ. Hôm đó trời đông lạnh buốt thấu xương em và bố tấp vào quán mì ăn lót dạ, bỗng từ đâu bên cạnh chân có 1 sinh linh bé nhỏ rụt rè lững thững bò đến với trên người lông bết dính hết vào nhau. Em vì thấy thương cho bé mèo mà bế lên xuýt xoa ” bố ơi con mèo này từ trong quán nướng thịt chó mèo chạy ra đây, thấy thương quá hay con dẫn về nuôi nhé?”, thoáng chốc bố có vẻ lững lự nhưng sau rồi cũng đồng ý. Em vui lắm chỉ muốn mau chóng về nhà tắm rửa cho Mun thật sạch sẽ. Trông bé mèo gầy gò xấu xí vậy thôi chứ nó là mèo tam thể, mãi sau quen nhà bé mèo càng nghịch ngợm hiếu động hẳn. Bé có ba màu trắng đen vàng và lông trắng là chủ đạo. Mun là mèo cái và em ấy có 4 cái chân thon ngắn luôn sải bước nhẹ nhàng không tĩnh động. Lại thêm bàn chân nhỏ xíu nhưng lại đầy rẫy móng vuốt, sơ hở 1 cái là xước da như chơi. Đôi tai Mun dài mà thính lắm, mỗi lần nó đang ngủ em mà bước nhẹ gần đến Mun đều vểnh tai lên nghe, đôi lúc thì giật mình nhìn chằm chằm em xong rồi cũng lại cuộn chăn đi ngủ. Mun được ông trời ban xuống cái mũi hồng hào nhỏ xinh lúc nào cũng ướt sũng, mà cái mũi tinh lắm nhé. Nào thấy em có đồ ăn mang đến bé mèo biết ngay, tức tốc chạy ra nhanh và có mặt trong nháy mắt. Chưa kể Mun lúc nào cũng kèm phần ăn bồi bổ vào mỗi buổi chiều tối bằng bữa chuột béo thơm ngon nhờ vào đôi mắt sáng ánh xanh to tròn như pha lê chuyên đi săn đêm của chú. Nhiều lần chú mèo ấy còn biết giận dỗi em mà bỏ nhà đi mấy ngày làm em phát hoảng, cũng may mun còn biết đường về. Mun càng lớn càng tinh nghịch nhưng cũng càng đáng yêu và còn rất biết làm nũng em nữa. Mỗi lần em gặp chuyện gì cũng đều kể hết cho Mun, không biết vì sao mỗi lần như vậy cô mèo toàn chui vào người em nằm, liếm láp khuôn mặt em mỗi lẫn em khóc. Em cũng thương Mun lắm nên cưng chiều bé hết mực, đồ ngon cũng phần cho . Vì vậy mà Mun trông ngày càng mập mạp, có da có thịt hơn nhiều so với lúc bé chạy ra từ lo mổ. Cứ nghĩ lại thấy thương cho quá khứ khi mới sinh ra của em, không biết nếu em bỏ mặc giữa trời đông gió rét liệu Mun sẽ như nào? Dù là vậy thì bây giờ Mun cũng đã có gia đình của mình rồi, Mun có thể sống hạnh phúc bên em và gia đình của em.
    Em rất thương bé mèo ấy đã trút hết sức lực chạy qua cửa tử thần để đến với em. Một nghị lực sống phi thường của sinh linh bé nhỏ đã giúp em ấy vượt qua khó khăn. em sẽ trân trọng món quà trời tặng này. Qua đây em cũng mong 1 ngày nào đó con người sẽ không nhẫn tâm trộm cắp ăn thịt những con chó mèo tội nghiệp . Em rất yêu chú mèo Mun này.
    tớ mới làm lại những loại văn như này ấy nên có sai nhiều thì cậu góp ý nhé
    nếu dc vote tớ 5* với ạ

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới