Dưới đây là những câu chuyện cổ tích về người mẹ vô cùng cảm động, bất kỳ ai cũng nên đọc qua một lần .
Đích đến sau cuối của truyện cổ tích vẫn là mong ước con người trở nên triển khai xong về cả nhân cách lẫn tâm hồn. Vì vậy, truyện cổ tích hướng tới những bài học kinh nghiệm nhân sinh, rèn luyện phẩm chất cho mỗi người .
Hiểu được điều đó, những câu chuyện cổ tích sinh ra nhằm mục đích ca tụng công lao to lớn của những bậc sinh thành. Lòng hiếu tháo là một trong những đức tính cần có của mỗi người, và cũng là nội dung lớn trong truyện cổ tích .
Trong đó, mẹ là từ ngữ thiêng liêng nhất, là người vĩ đại nhất, là người mang tất cả chúng ta đến với cuộc sống này. Sau đây là những câu chuyện cổ tích về người mẹ vô cùng cảm động mà bất kỳ ai cũng nên đọc qua một lần .
Sự tích người mẹ
Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ tiên phong trên trần gian, ông Trời đã thao tác miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy một vị thần bèn hỏi : “ Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này ? ”
Ông Trời đáp : “ Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận hoàn toàn có thể sửa chữa thay thế nhau và cực kỳ bền chắc, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này hoàn toàn có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó hoàn toàn có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay ”
Vị thần nọ quá bất ngờ : “ Sáu đôi tay ? Không thể tin được ! ”. Ông Trời đáp lại : “ Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ ”. “ Vậy thì ngài sẽ vi phạm những tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước kia ”, vị thần nói .
Ông Trời gật đầu thở dài : “ Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu tiên cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không hề biết được .
Câu chuyện kể về sự sinh ra của một người mẹ, hoàn toàn có thể thấy họ là những người phải thao tác nhiều nhất, phải sống khổ sở nhất nhưng lại có tình yêu lớn lao nhất .
Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, yêu dấu và chuẩn bị sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra ” .
Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho sinh ra và kêu lên : “ Tại sao nó lại thướt tha đến thế ? ”. Ông trời đáp : “ Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không hề tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những việc làm mà nó phải hoàn tất trong cuộc sống. ”
Vị thần có vẻ như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra “ Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rơi cái gì ở đây ”. “ Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy ”, ông Trời thở dài .
“ Nước mắt để làm gì, thưa ngài ? ”, vị thần hỏi .
“ Để thể hiện niềm vui, nỗi buồn, sự tuyệt vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào – những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua ” .
Núi vứt bỏ mẹ già
Ngày xửa rất lâu rồi, một lãnh chúa ở một xứ nọ phát hành một luật đạo có nội dung “ Hãy đưa những người già cả vô dụng lên núi vì họ chẳng có ích gì nữa “. Có một người trẻ tuổi trong làng nọ có mẹ già đã lớn tuổi và không hề đi lại được nữa. Chàng người trẻ tuổi đã cố gắng nỗ lực chống lại luật đạo đó, nhưng mẹ của chàng đã khuyên chàng hãy gật đầu để khỏi bị trừng phạt .
Chàng người trẻ tuổi vừa cõng mẹ lên núi vừa thút thít đau đớn, trong khi bà mẹ bẻ những cành cây dọc đường. Chàng trai hỏi vì sao mẹ làm vậy, thì bà vấn đáp là “ Mẹ ghi lại đường đi để con về nhà mà không bị lạc ” .
Trước tình yêu thương mà bà dành cho người con đang định vứt bỏ bà như vậy đã khiến cho chàng trai quyết định hành động không bỏ rơi bà nữa, anh đem bà về nhà và giấu dưới sàn nhà .
Ngày nọ, lãnh chúa ở xứ bên cạnh thách đố lãnh chúa xứ mà chàng người trẻ tuổi sống, và rình rập đe dọa sẽ tiến công nếu như không nhận được câu vấn đáp thỏa đáng. Vì thực trạng bần hàn của nước này vẫn đang tiếp nối, nên sẽ không có cách nào chống trả được nếu cuộc tiến công xảy ra .
Đây là truyện cổ của Nhật Bản, nói về một tục lệ đã có từ thời thời xưa. Qua đó phê phán đả kích can đảm và mạnh mẽ tư tưởng bỏ rơi người già vì cho rằng họ đã không còn giá trị. Đồng thời cũng nhắc nhở tất cả chúng ta, mọi thứ tất cả chúng ta có được ngày thời điểm ngày hôm nay đều là do mẹ hi sinh mà khuyến mãi cho tất cả chúng ta, cần phải biết ơn và đền đáp .
Vì vậy, lãnh chúa đã ban tìm kiếm người trong xứ hoàn toàn có thể giải được câu đố. Chàng người trẻ tuổi kể về lời thách đố đó với bà mẹ đang sống dưới sàn nhà mình, và bà có ngay câu vấn đáp đơn thuần. Chàng trai ngay lập tức đi báo với lãnh chúa, và đã ngăn được cuộc tiến công từ nước láng giềng .
Lãnh chúa vui mừng và ban thưởng bất kể điều gì chàng trai muốn. Chàng trai nói ngay là “ Xin ngài hãy bãi bỏ luật vứt bỏ người già đi, vì sự khôn ngoan mà tôi có được này là nhờ vào người mẹ già mà bấy lâu nay tôi vẫn giấu dưới sàn nhà mình đấy ! “. Lãnh chúa nghe vậy, liền đổi khác dự tính và rút lại luật định đó .
Sự tích cây vú sữa
Ngày xửa rất lâu rồi, có hai mẹ con nhà nọ sống đơn chiếc cùng nhau trong một căn nhà nhỏ. Thương con trai mồ côi bố từ khi còn bé, người mẹ hàng ngày tần tảo thao tác để hoàn toàn có thể đủ sức giàn trải đời sống hàng ngày. Bà dành hết tình yêu và sự quyết tử của mình cho cậu con trai .
Được mẹ yêu chiều quá mức, cậu bé đâm ra hay vòi vĩnh, quấy khóc. Cậu thường hay tụ tập chơi bời với mấy đứa trẻ hư đi quấy phá làng xóm hoặc chơi những trò đùa tai quái khiến người khác bực tức. Có một lần nghịch dại, bị mẹ quát mắng mấy câu, cậu dỗi mẹ, vùng vằng bỏ nhà ra đi .
Đợi mãi không thấy con về, người mẹ đi tìm con hết ngày này sang ngày khác vẫn không thấy tin tức. Còn cậu bé thì vẫn cứ lang thang nay đây mai đó,và chơi những trò chơi tai quái mà không còn bị ai quản lý nữa. Ai cho gì thì ăn, không cho thì cậu giở trò trộm cướp.
Thấy đời sống tự do, nhiều lúc cậu bé nghĩ : “ Giá như không có mẹ thì thích biết mấy ! Mình sẽ tha hồ chơi bời mà không còn bị ai quản trị nữa ! ” Một hôm, đang thơ thẩn trên đường, chú thấy một đàn vịt đẻ trứng trong lều. Chú liền lấy gạch đã ném vỡ rất nhiều trứng, coi đấy như một trò tiêu khiển mê hoặc .
Người chủ lều vịt đang ngủ, nghe tiếng vịt kêu hoảng sợ liền tỉnh giấc. Anh ta ngó nhìn ra ngoài qua khe cửa thì thấy cậu bé đang ném trứng. Điên tiết, anh vớ một cây gậy rất to chạy ra đuổi cậu bé. Cậu bé tá hỏa chạy thục mạng, không dám ngoái đầu nhìn lại .
Chạy được một quãng đường khá xa, khi chắc như đinh rằng anh chủ lều vịt đã không còn đuổi nữa, cậu bé nằm gục bên vệ đường thở hổn hển. Vừa mệt vừa đói, lúc này cậu mới nhớ đến người mẹ ở nhà : “ Về nhà thôi, chỉ có mẹ mới là người yêu thương và lo ngại và bảo vệ cho mình nhất. ”
Câu chuyện khuyên răn tất cả chúng ta phải hiểu cho tấm lòng người mẹ, biết ơn, không nên làm những chuyện khiến mẹ buồn lòng .
Cuối cùng, sau bao ngày lặn lội, cậu bé cùng về được đến nhà mình. Cảnh vật vẫn còn đấy nhưng không thấy mẹ đâu, chỉ khác là có một cái cây lạ mọc ngay trước cửa nhà. Cậu bé cất tiếng gọi :
– Mẹ ơi, mẹ đâu rồi. Con đã về rồi đây !
Cậu gọi mãi, không thấy có tiếng đáp lại. Thất vọng, cậu ngồi xuống bên gốc cây bật khóc. Bỗng nhiên cây xanh run rẩy, đơm hoa kết trái một cách nhanh gọn. Trong phút chốc, đã cho ra những quả da căng mịn và xanh óng ánh .
Quả thứ ba liên tục rơi xuống tay chú. Chú hấp tấp vội vàng xoay quanh trái chín cho mềm ra, thì thấy trong trái nứt ra một kẽ nhỏ, một dòng sữa màu trắng trào. Chú ngửa mồm uống dòng sữa ấy, vị ngọt thơm giống như dòng sữa của mẹ. Sau khi uống xong, cậu bé có cảm xúc đó rất quen thuộc, khoan khoái đến quái gở .
Cậu bé đâu có biết, vì thương nhớ cậu, người mẹ đã ngồi trước hiên nhà khóc rất nhiều ngày. Đến khi kiệt sức, bà ngã xuống và hóa thành một cây xanh mọc lên trước cửa, vẫn hàng ngày đợi cậu về .
Cậu bé ôm lấy cây. Vỏ cây xù xì như bàn tay tần tảo của mẹ, lá cây một mặt xanh bóng, một mặt đỏ hoe như mắt người mẹ khóc cạn nước chờ con. Cậu nghe vẳng vẳng bên tăm tiếng lá rì rào :
“ Ăn trái ba lần mới biết trái ngon
Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ. ”
Đúng là tiếng của mẹ rồi ! Chú bé òa lên khóc nức nở. Cây xanh lại run rẩy xòe những tán cây ra ôm lấy cậu bé, giống như người mẹ đang yêu thương, vỗ về con cháu .
Thời gian trôi đi, nỗi nhớ thương về mẹ cũng dần nguôi ngoai. Cậu bé giờ đã trưởng thành hơn, không còn làm những điều khiến người khác bực tức, ghét bỏ nữa. Cậu đã biết trân quý hơn về ý nghĩa và giá trị của đời sống .
Cậu mang những trái cây thơm ngọt ấy san sẻ cho những người bạn của mình và kể cho họ nghe câu chuyện về người mẹ tuyệt vời, về những sai lầm đáng tiếc mình đã mắc phải. Mọi người đều ngậm ngùi và tự hứa với bản thân phải cố gắng nỗ lực chăm ngoan hơn để không khiến cho mẹ phải lo ngại .
Sự tích bông hoa cúc trắng
Ngày xưa có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát nhưng đó là một bé gái vô cùng hiếu thảo. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên ko có tiền mua thuốc chữa, và cô bé vô cùng buồn bã .
Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đừng lại hỏi khi biết sự tình ông già nói với cô bé :
– Cháu hãy vào rừng và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lây một bông hoa duy nhất trên đó. Bông hoa ấy có bao nhiêu cánh thì tức là mẹ cháu sống được bằng đấy ngày .
Câu chuyện kể về nguồn gốc tên gọi của bông hoa cúc trắng, để nói về lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ mình .
Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó. Phải khó khăn vất vả lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh hai cánh ba cánh bốn cánh. Chỉ có bốn cánh hoa là sao chứ ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được bàng đấy ngày thôi sao ?
Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhẹ dần từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều cánh dần lên nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Từ đó người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé đó dành cho mẹ mình .
Bài học hay từ những câu chuyện cổ tích về mẹ
Những người mẹ sẵn sàng chuẩn bị hi sinh tổng thể vì con của mình. Họ mang trong mình sức mạnh to lớn, tuy nhiên cũng có trái tim biết rung cảm trước nỗi đau và niềm vui của con. Mẹ chính là viên ngọc đẹp nhất mà tạo hóa đã ban tặng cho con người .
Những câu chuyện cổ tích ca tụng tình mẹ, tình mẫu tử thiêng liêng, nhắc nhở tất cả chúng ta có những thứ chỉ khi mất đi rồi mới biết được giá trị của nó. Xa mẹ rồi mới biết không ai thương con bằng mẹ, cũng không ai tốt bằng mẹ .
Chuyện cổ tích ca tụng tình mẹ, tình mẫu tử thiêng liêng, nhắc nhở tất cả chúng ta có những thứ chỉ khi mất đi rồi mới biết được giá trị của nó. Xa mẹ rồi mới biết không ai thương con bằng mẹ, cũng không ai tốt bằng mẹ .
Nguồn: http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nhung-cau-chuyen-co-tich-hay-nhat-ve-me-ca-ngoi-ti…Nguồn: http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nhung-cau-chuyen-co-tich-hay-nhat-ve-me-ca-ngoi-tinh-mau-tu-thieng-lieng-d289321.html
Theo Hạ Mây ( thoidaiplus.suckhoedoisong.vn )
Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học